Lãnh Nguyệt thoáng đau lòng: “Lam nhi, Minh nhi có số mệnh của riêng nó”.  

 

“Khó lắm mẹ con hai người mới có thể gặp được nhau, đừng để đến lúc thằng bé lên được, cơ thể của mẹ nó lại suy sụp”.  

 

Hạ Nhược Tuyết khuyên nhủ: “Bác gái, dì Nguyệt nói rất đúng”.  

 

Diệp Thanh Lam chỉ lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía màn đêm đen sâu thẳm.  

 

Đột nhiên.  

 

Một bóng người xuất hiện, Diệp Thanh Lam kêu to: “Minh nhi!”  

 

Hạ Nhược Tuyết hết sức kích động: “Bắc Minh!”  

 

Canh nóng trong tay bỗng run lên một chút.  

 

“Long Soái xuất hiện?”  

 

“Diệp tướng quân!”  

 

Các chiến sĩ Long Hồn nghe thấy âm thanh đều tập trung lại.  

 

Một giây sau.  

 

Đồng tử mọi người co rụt lại.  

 

Chỉ thấy, một bóng người đạp không từ trong bóng tối đi tới, đó chính là Diệp Bắc Minh.  

 

“Minh nhi!”  

 

Diệp Thanh Lam kích động, suýt chút nữa đã bất tỉnh.  

 

Diệp Bắc Minh đi từng bước đến bên cạnh mẹ mình, chân nguyên rót vào cơ thể Diệp Thanh Lam.  

 

“Tham kiếm Long Soái!”  

 

“Diệp tướng quân, anh không sao cả, may mắn quá!”  

 

Lư Quốc Phong và các chiến sĩ Long Hồn vô cùng kích động.  

 

“Bắc Minh…”  

 

Con ngươi Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, đi tới nhìn Diệp Bắc Minh một cái.  

 

Trong suốt khoảng thời gian qua, áp lực trong lòng cô ấy không hề ít hơn Diệp Thanh Lam chút nào.

Diệp Bắc Minh gật đầu với bà, lại nhìn về phía Long Hồn: “Cảm ơn tất cả mọi người đã túc trực và bảo vệ trong suốt thời gian qua, Diệp Bắc Minh tôi sẽ khắc ghi trong lòng!”  

 

“Mẹ tôi cần được nghỉ ngơi, Lư Quốc Phong!”  

 

Lư Quốc Phong đi tới, vẻ mặt xúc động: “Có!”  

 

“Chuẩn bị cho tôi một phòng yên tĩnh”.  

 

“Rõ!”  

 

Lư Quốc Phong hành lễ, rồi nói: “Nghệt mặt ra đó làm gì? Dẫn Long Soái về doanh!”  

 

Mười lăm phút sau, sâu bên trong căn cứ nơi biên giới.  

 

Trong phòng chỉ còn lại Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam.  

 

Lãnh Nguyệt, Hạ Nhược Tuyết, Lư Quốc Phong đều biết ý, để lại thế giới riêng cho mẹ con hai người.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Diệp Thanh Lam, hít sâu một hơi: “Mẹ, con đang nằm mơ ư?”  

 

“Con ngày nhớ đêm mong, không ngờ hôm nay thật sự được gặp mẹ!”  

“Mẹ có biết con tìm kiếm manh mối gian nan đến mức nào hay không? Con còn tưởng rằng tất cả mọi sự tìm kiếm của con đều thành công dã tràng!”  

 

 

“Nhưng không ngờ con thật sự có thể gặp được mẹ!”  

 

 

Mắt Diệp Thanh Lam đỏ lên, mũi cay xè: “Minh nhi, là mẹ không tốt”.  

 

 

“Mẹ cũng muốn gặp được con, nhưng mẹ thật sự không có cách nào khác, mẹ không thể để những kẻ đó biết đến sự tồn tại của con được”.  

 

 

“Nếu không…”  

 

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm xuống: “Mẹ muốn nói đến nhà họ Từ ư?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play