Nói xong, điên cuồng truyền chân nguyên vào trong ngọc bài.  

 

Một lát sau, một cánh cửa truyền tống xuất hiện.  

 

Tô Lê hô nói: “Anh Diệp, chúng ta đi thôi!”  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên trước một bước, cùng Tô Lê trực tiếp xông vào trong cửa truyền tống: “Mẹ, con đến đây, hai mươi tư năm rồi, đợi con nhé!”  

 

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh biến mất, sắc mặt mọi người trở nên nghiêm trọng.  

 

Long trưởng lão cất giọng nghiêm nghị: “Cung chủ, rõ ràng Tinh Cung có một cửa truyền…”  

 

Chủ nhân Tinh Cung nhìn qua với ánh mắt băng lạnh.  

 

Long trưởng lão lập tức im miệng.  

 

Lúc này, trên bầu trời mây đen giăng kín, cửa truyền tống thứ ba xuất hiện.  

 

“Đây là cửa truyền tống thứ ba xuất hiện trong hôm nay rồi phải không?”  

 

Mọi người kinh ngạc nhìn lên bầu trời.  

 

Liền sau đó.  

 

Cửa truyền tống mở ra.  

 

Một người đàn ông có đôi mắt đỏ tanh còn hơn cả máu tươi đi ra.  

 

Lúc anh ta xuất hiện, đôi mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Uyển: “Uyển Nhi!”  

 

“Mục Hàn sư huynh!”  

 

Ba người Lâm Hi, Tần Lỗi, Lôi Bá cảm thấy không đúng.  

 

Bổ Thiên giáo chủ kích động xông đến tự giới thiệu: “Vị công tử này, tôi là Bổ Thiên giáo chủ, cậu là…”  

 

“Cút!”  

 

Mục Hàn vô cùng cuồng bạo, đập một chưởng xuống.  

 

Bổ Thiên giáo chủ cảnh giới thần chủ đỉnh phong lập tức hóa thành sương máu!  

 

Những người khác hít khí lạnh, cũng không dám tiến lên chào hỏi.  

 

“Uyển Nhi, em… anh ta dám đối xử với em như vậy ư?”   

 

Mục Hàn vô cùng tức giận: “Tên súc sinh đó là ai? Hắn dám sỉ nhục em, anh phải giết hắn!”  

 

Đưa tay về phía bên má của Nam Cung Uyển.  

 

Nam Cung Uyển lùi lại nửa bước, tránh cánh tay của Mục Hàn.  

 

Đồng tử của Mục Hàn co lại, trái tim dường như bị người khác đâm một đao!  

 

Cất giọng run run hỏi: “Uyển Nhi, em bước lùi lại nửa bước là nghiêm túc sao?”  

 

Nam Cung Uyển tỏ vẻ mặt lạnh nhạt: “Mục Hàn, xin anh tự trọng”.  

 

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi.  

 

Trái tim võ đạo của Mục Hàn muốn tan vỡ!  

 

Vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng méo mó, giống như phát điên: “Xin anh tự trọng?”  

 

“Ha ha ha! Hay cho xin anh tự trọng!”  

 

“Uyển Nhi, anh sờ khuôn mặt em cũng phải né tránh như vậy!”  

 

“Người đó còn hôn môi em đấy!”  

 

Đôi mắt Mục Hàn đỏ máu: “Hơn nữa… hơn nữa, hai người còn…”  

Một cảm giác khó thở ập đến!  

 

Mục Hàn nhìn chằm chằm Nam Cung Uyển: “Em đã cho hắn thân mình rồi ư?”  

 

Nam Cung Uyển lạnh lùng trả lời: “Đúng thế!”  

 

“Mục Hàn, giữa chúng ta vốn không thể nào”.  

 

“Cho dù không có chuyện hôm nay, tôi cũng đã tu luyện thái thượng vong tình, không thể nào thành thân với anh”.  

 

Mục Hàn khó mà tin nổi: “Không! Không!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play