“Cậu dám thông đồng với Ma tộc, cậu nói xem chúng tôi có nên liên thủ với nhau đối phó với nhà họ Chu một chút không?”  

 

“Ông!”  

 

Sắc mặt Chu Chí Cao trắng như tờ giấy.  

 

Lục Đằng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Đừng quan tâm tới cậu ta, mấy gia tộc bé nhỏ đó chỉ cần một câu của lão là đủ chết rồi!”  

 

“Mọi người tập trung ứng phó với tên kia đi, cẩn thận bị lật thuyền trong mương đó!”  

 

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn mỉm cười duyên dáng nói: “Ha ha, hai mươi mấy người chúng ta đều là cảnh giới Thần Chủ”.  

 

“Lại còn có hai vị thái thượng trưởng lão ở đây nữa, làm sao thua được chứ?”  

 

Lục Đằng vẫn nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm nói: “Để coi biểu hiện của các người”.  

 

“Giết!”  

 

Hai mươi mấy cường giả cảnh giới Thần Chủ đồng loạt ra tay, sát ý lạnh như băng bao phủ Diệp Bắc Minh.  

 

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến Môn tung ra một đống ám khí, nhắm thẳng vào đôi mắt của Diệp Bắc Minh.  

 

Anh nhấc chân lên thi triển Ảnh Thuấn.  

 

Ám khí găm vào khoảng không.  

 

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn nhướng mày: “Người đâu rồi?”  

 

Lão già nhà họ Hồng hét lớn: “Cẩn thận đằng sau!”  

 

“Cái gì?”  

 

Người phụ nữ Thanh Yến môn cảm thấy cổ hơi lạnh bèn quay đầu lại.  

 

Trong ánh mắt người phụ nữ phản chiếu dáng vẻ của Diệp Bắc Minh: “Cậu...”  

 

Cô ta vừa định ra tay nhưng hoảng hốt khi thấy mình đã mất đi cơ thể.  

 

Còn đầu của mình đã bay ra ngoài.  

 

“Thanh kiếm này là...”  

 

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn nhận ra thanh kiếm trong tay Diệp Bắc Minh, tiếc rằng lại không nói nên lời.  

 

Người đàn ông trung niên tới từ nhà họ Võ trầm giọng quát: “Kiếm Long Đồ, ranh con, bí mật trên người cậu nhiều thật đó!”  

 

Diệp Bắc Minh cười khẩy đáp trả: “Bí mật của tôi có nhiều lắm vấn đề là ông có mạng để biết hay không thôi?”  

Anh giẫm mạnh chân, bay thẳng tới chỗ người đàn ông trung niên nhà họ Võ kia.  

 

“Cậu!”  

 

Người đàn ông trung niên tới từ nhà họ Võ kia sợ khiếp người: “Ông Hồng, mau giúp tôi!”  

 

Lão già nhà họ Hồng xông lên quát to: “Ranh con, đừng hòng hại người!”  

 

Diệp Bắc Minh tạm từ bỏ giết chết người đàn ông trung niên tới từ nhà họ Võ kia, mà xoay người xông qua đánh với ông Hồng lao qua hỗ trợ kia.  

 

“Ông thích giúp người quá nhỉ?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play