Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Không còn gì nữa thì cút đi cho tôi!”  

 

Đám võ giả ở đây đều nhìn sang người bên cạnh mình, tim cũng sắp nổ tung!  

 

“Thanh niên đó là ai thế?”  

 

“Lại dám ngông cuồng như vậy?”  

 

“Đó là cung Thương Khung đấy! Sao nó dám?”  

 

Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người.  

 

Cung Thương Khung xám mặt rời đi!  

 

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Bắc Minh trở lại trước mặt đám Cự Kình Bang: “Chưa nói xong, tiếp tục nói đi!”  

 

Một đám trưởng lão Cự Kình Bang sợ tới mức quỳ xuống: “Đại nhân, chúng tôi đến hơi trễ”.  

 

“Tình hình cụ thể tôi cũng đã nói cho cậu biết rồi”.  

 

“Chuyện trước đó nữa thì chỉ có Ngũ Phi biết!”  

 

“Đúng đúng đúng, Ngũ Phi đến sớm hơn chúng tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Ngũ Phi?”  

 

“Nó!”  

 

Người Cự Kình Bang chỉ về phía Ngũ Phi đang nằm dưới đất với gương mặt xám như tro tàn.  

 

Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh đảo qua.  

 

Ngũ Phi sợ tới mức cả người run run: “Đại nhân, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa”.  

 

“Tôi với hai cô gái đó không có ân oán gì, thậm chí tôi còn muốn mời họ đến Cự Kình Bang làm khách nữa mà!”  

 

“Anh ta nói dối!”  

 

Đột nhiên, giọng một cô gái vang lên.  

 

Ngũ Phi sợ tới mức sắc mặt trở nên dữ tợn: “Trần Huân Nhi, nếu mày dám đặt điều nói bậy, bố mày giết hết cả nhà mày!”  

 

“Má nó! Má nó! Câm miệng, má nó mày câm miệng cho tao…”  

 

Ngũ Phi sợ phát điên lên được!  

 

Trần Huân Nhi cắn răng, cơ thể mềm mại run run.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng liếc sang Ngũ Phi, gã ta nuốt nửa câu sau xuống.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Trần Huân Nhi: “Xảy ra chuyện gì, nói!”  

 

Trần Huân Nhi lên tiếng: “Khi đó hai chị ấy đang trôi trên biển, là thuyền của chúng tôi cứu họ lên bờ”.  

 

“Thuyền của chúng tôi vừa cập cảng, thì Ngũ Phi đã dẫn người tới ức hiếp bố tôi”.  

 

“Chị Nhược Giai và chị Tôn Thiến không thể nhìn nổi nên ra tay giúp chúng tôi một phen”.  

 

“Còn lấy ra đan dược chữa thương, nhưng Ngũ Phi lại khăng khăng nói hai chị ấy trộm đan dược của Cự Kình Bang, còn muốn bắt họ về…”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn sang Ngũ Phi với ánh mắt lạnh như băng!  

 

Thuật sưu hồn!  

 

Tất cả đều hiện lên ngay trước mắt.  

“Mày dám gạt tao?”  

 

Kiếm Đoạn Long trong tay không hề do dự chém tới!  

 

Ngũ Phi há miệng: “Không… Được…”  

 

Phụt!  

 

Một đám mây máu nổ tung!  

 

Diệp Bắc Minh không hề dừng tay, bỗng nhiên xuất hiện giữa đám Cự Kình Bang!  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play