Tôn Kiếm Khung cười giải thích: “Cậu Diệp, nơi này tên là thành Côn Khư, có thể nói là trừ Tinh Thành ra, thì đây là thành phố lớn nhất đại lục Chân Võ”.  

 

“Tinh Thành ở biển Thiên Đảo, còn thành Côn Khư nằm trong đất liền!”  

 

“Thành Côn Khư?”  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ đảo.  

 

Cái tên đó, chẳng lẽ còn ý nghĩa đặc biệt gì khác?  

 

Đột nhiên, Diệp Bắc Minh tái mặt, tim cũng nhanh chóng đập thình thịch đầy kinh hoàng!  

 

Máu trong cơ thể anh sôi trào, như thể có sức mạnh nào đó đang bóp lấy trái tim anh!  

 

“Đây là…!”  

 

Đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Tháp nhỏ… Tôi cảm nhận được, hơi thở của con mình…”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Sao thế?”  

 

“Nguy hiểm!”  

 

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trên người bùng lên luồng sát khí đáng sợ: “Tôn Thiến với đứa nhỏ gặp nguy hiểm rồi, tiêu rồi, chắc chắn họ đã gặp phải chuyện chẳng lành gì rồi!”  

 

“Tôn Kiếm Khung, mau dẫn đường đi!”  

 

Tôn Kiếm Khung bị sự thay đổi của Diệp Bắc Minh dọa sợ ngây người: “Cậu… Cậu Diệp, cậu sao thế?”  

 

Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Bây giờ tôi muốn đến biển Thiên Đảo ngay lập tức, mau dẫn tôi đến cửa truyền tống đi!”  

 

Tôn Kiếm Khung không dám chậm trễ: “Được!”  

 

Hai người đi tới một tòa kiến trúc cổ xưa giữ trung tâm thành Côn Khư.  

 

……  

 

Ở bến tàu, tín hiệu của Cự Kình Bang vừa được truyền đi.  

 

Thì mười mấy người đàn ông trung niên đã nhanh chóng chạy tới.  

 

Một người trong số đó nhìn thấy Ngũ Phi nằm dưới đất, cánh tay và đùi đã mất thì mắt đỏ bừng lên!  

 

“Phi nhi!”  

 

Tiếng gào đau nát tâm can.  

 

Nhanh chóng vọt tới trước mặt Ngũ Phi, nhét cho gã ta mấy viên đan dược!  

 

Vẻ mặt Ngũ Phi đầy đau đớn, oán độc chỉ vào Tôn Thiến: “Bố, chính ả đàn bà đang mang thai đó làm!”  

 

“Ả phế đi tay và chân của con, con đường võ đạo của con cũng bị cắt đứt rồi!”  

 

“Bố, hận! Con hận!”  

 

Ngũ Phi vô cùng kích động!  

 

Hai mắt Ngũ Thành Ưng ánh lên màu máu: “Phi nhi, con yên tâm, để đó cho bố”.  

 

“Dám tổn thương con trai bố, bố nhất định sẽ khiến ả ta cảm nhận được cái gọi là chết cũng chỉ là thứ hy vọng xa vời!”  

 

Rút kiếm đâm về phía Tôn Thiến.  

 

Chu Nhược Giai đánh bay người Cự Kình Bang, vội vàng chạy tới bên cạnh Tôn Thiến: “Tôn Thiến, cô không sao chứ?”  

Tôn Thiến cuộn mình nằm dưới đất, mặt mũi trắng bệch: “Nhược Giai, hình như tôi sắp sinh rồi…”  

 

“Cái gì? Ở đây á?”  

 

Chu Nhược Giai thầm nghĩ không hay rồi.  

 

Giây sau đó.  

 

Gào!  

 

Âm thanh rít gào kinh thiên động địa truyền đến.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play