“Chúng ta chỉ cần làm một chuyện, đó là chờ Diệp Bắc Minh xuất hiện, lập tức giết kẻ này trong tích tắc!”  

 

Giang Thái Hư trực tiếp truyền âm cho lão già khô gầy: “Cô ta đang tranh thủ thời gian cho Diệp Bắc Minh!”  

 

“Nếu cô ta có dũng khí như vậy, hãy cho cô ta một cơ hội đi!”  

 

Lão già khô gầy trả lời một tiếng: “Vâng!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Ánh mắt ông ta vô cùng lạnh lùng: “Tiêu Nhã Phi, cô đang muốn tranh thủ thời gian cho Diệp Bắc Minh đúng không?”  

 

“Lão phu sẽ cho cô một cơ hội!”  

 

Ông ta thuận tay lấy ra một con dao găm, ném xuống dưới chân Tiêu Nhã Phi “keng” một tiếng.  

 

“Đây là con gao găm được tạo ra từ một loại đá đặc biệt, chỉ cần cứa rách da thịt là máu sẽ không ngừng chảy ra!”  

 

“Chỉ cần cô cắt cổ tay của mình, trước khi máu của cô chưa chảy hết tôi sẽ không giết bất cứ một người nào của Thanh Huyền Tông!”  

 

Xung quanh hoàn toàn ồ lên!  

 

“Cái gì?”  

 

Lãnh Nguyệt hét lớn: “Nhã Phi, không thể!”  

 

Tiêu Dung Phi cũng hô to: “Nhã Phi em đừng đồng ý!”  

 

Tiêu Nhã Phi giống như không nghe thấy, nhặt con dao găm lên.  

 

Sau đó lưu loát cứa qua cổ tay của mình!  

 

Máu tươi tuôn ra!  

 

“Này...”  

 

Tất cả mọi người xung quanh hoàn toàn ngây người.  

 

Lão già khô gầy nhìn Tiêu Nhã Phi một cái thật sâu: “Được!”  

 

“Mọi người dừng tay, ngồi xuống chờ cho tôi!”  

 

“Nhớ kỹ, bất cứ kẻ nào cũng không được giúp cô cầm máu!”  

 

“Nếu không sẽ tính là thua, chỉ cần cô thua, chúng tôi sẽ lập tức ra tay!”  

 

Tiêu Nhã Phi cắn môi: “Được!”  

 

Mười phút trôi qua, váy của Tiêu Nhã Phi đã dính đầy máu tươi.  

 

Khuôn mặt cô ta càng thêm trắng bệch!  

 

Đôi mắt đẹp của Tiêu Dung Phi tràn ngập tơ máu: “Nhã Phi, em đang làm gì vậy!”  

 

Tiêu Nhã Phi nở nụ cười: “Chỉ cần có thể giúp anh Diệp, cho dù có phải trả giá bằng mạng sống của em, em cũng không tiếc!”  

 

Tiêu Dung Phi không thể hiểu được, cô ta giận dữ rít gào: “Nhã Phi, đáng giá sao?”  

 

“Vì Diệp Bắc Minh có đáng để em làm thế không?”  

 

Tiêu Nhã Phi lắc đầu: “Chị, chị không hiểu được đâu”.  

 

“Thích một người không có đáng giá hay không, chỉ có đồng ý hay không”.  

 

Khi cô ta vừa dứt lời, rất nhiều nữ đệ tử của Thanh Huyền Tông đều run lên, nước mắt tuôn ra.  

 

Tô Thanh Ca ngơ ngác đứng tại chỗ: “Không có đáng giá hay không? Chỉ có đồng ý hay không?”  

“Sở dĩ mình không thể gần gũi với anh Diệp là bởi vì mình vẫn luôn tính toán đến lợi hại”.  

 

“Hoá ra… mình ... mình vẫn đang lo lắng có đáng giá hay không sao?”  

 

Tiêu Nhã Phi lẩm bẩm trong miệng: “Anh Diệp, xin lỗi anh”.  

 

“Nhã Phi thích anh, nhưng bên cạnh anh có nhiều người quá”.  

 

“Nhiều đến mức không thể liếc nhìn tôi một cái, tôi đuổi theo từ Côn Luân Hư tới Thanh Huyền Tông, nhưng vẫn không thể chạm đến anh”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play