“Vâng!”  

 

Đạm Đài Lâm nhanh chóng đi vào nơi sâu nhất địa lao.  

 

Mấy tên cai ngục canh giữ ở đây, mười tên ăn mày bẩn thỉu bị xích sắt khóa lại.  

 

Trên người chúng bốc một mùi hôi thối tanh tưởi.  

 

Có người bị bệnh, da đã có bọc mủ.  

 

Đạm Đài Lâm cố nén cơn buồn nôn xuống rồi chỉ vào Đạm Đài Yêu Yêu đang ở trong ngục: “Đợi lát nữa mấy anh em vào phục vụ con tiện nhân đó một chút nhé!”  

 

“Dùng tất cả mọi thủ đoạn dơ bẩn nhất, xấu xa nhất mà chúng bây biết!”  

 

“Chúng bây chơi thế nào cũng được, tao chỉ có một yêu cầu là đừng giết chết ả ta!”  

 

Gương mặt Đạm Đài Yêu Yêu trắng bệch: “Đạm Đài Lâm, đồ khốn nạn!”  

 

Đạm Đài Lâm mỉm cười nói: “Hồ tộc trời sinh phóng đãng, lẽ nào mười tên ăn mày này không đủ cho cô chơi hả?”  

 

“Cô!”  

 

Ánh mắt Đạm Đài Yêu Yêu đầy sự tuyệt vọng.  

 

Cô ấy cắn chặt răng, quyết tâm dù tự sát cũng không thể chịu mối nhục này.  

 

Đạm Đài Lâm vẫy tay: “Cởi xích!”  

 

Cai ngục bèn tiến lên mở xích.  

 

Ánh mắt mười tên ăn mày đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Yêu Yêu trong nhà tù.  

 

Bọn họ chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như thế.  

 

Cho dù cả người cô ấy bị thương đầy máu.  

 

Nhưng nó vẫn không thể nào che lấp sự quyến rũ của cô ấy.  

 

Mười tên ăn mày chạy vọt vào trong ngục, ngay khi bọn họ sắp chạm vào Đạm Đài Yêu Yêu.  

 

Chính vào khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.  

 

Gầm gừ...!  

 

Một tiếng rồng ngâm truyền tới, người của nhà Đạm Đài còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.  

 

Thì như có một ngôi sao chổi bay tới, đục luôn mười thần địa lao.  

 

Bụi bay mịt mù.  

 

“Ai đó?”  

 

Mọi người quay đầu lại.  

 

Khói bụi tản đi.  

 

Một người thanh niên đang đỏ mắt đi tới.  

 

Cơ thể mềm mại của Đạm Đài Lâm run rẩy, khiếp hãi nhìn người thanh niên trước mắt mình: “Cậu... Diệp Bắc Minh? Cậu!”  

 

“Cậu vào đây bằng cách nào? Sao có thể chứ!”  

 

Đạm Đài Lâm biến sắc.  

Cô ta vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mười tầng địa lao đã bị xuyên thủng.  

 

Từ đây có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.  

 

“Khiếp!”  

 

Đạm Đài Lâm nuốt nước miếng.  

 

“Chị Tiểu Yêu!”  

 

Diệp Bắc Minh phẫn nộ hét lên rồi từ từ bước ra.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play