Mặt mày người đàn ông trung niên tái mét: “Cậu... sao mà cậu biết được chứ?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dưới tay tôi có một tiểu đội, cách che dấu khí tức của bọn họ mạnh hơn ông nhiều”.
Ngay sau đó.
Anh nhìn về phía Giang Sát nói: “À phải rồi, mượn cái này dùng chút!”
Giang Sát khó hiểu bèn hỏi: “Cái gì?”
Diệp Bắc Minh bình thản thốt: “Đầu mày!”
Rồi anh đưa tay lên vung kiếm chém xuống!
“Mày không thể...”
Giang Sát mở to mắt, không tin vào hiện thực hét lên, nhưng lại không được nói hết lời trăn trối.
Kiếm khí đã hiện lên!
Một cái đầu người bay vút lên rồi đáp xuống ngay lòng bàn tay của trinh sát nhà họ Giang.
Diệp Bắc Minh xoay người bước đi, nói: “Đem đầu của gã về cho Kiếm Thần nhà họ Giang, thuận tiện chuyển lại một câu”.
“Đợi đến khi tôi rảnh rỗi thì sẽ tự mình ghé nhà họ Giang lấy đầu ông ta!”
Dứt lời, anh đã biết mất rồi.
Cả không gian tĩnh lặng.
“Á...”
Người đàn ông trung niên ôm đầu Giang Sát, biểu cảm vô cùng dữ tợn, ông ta sợ tới mức ngã phịch xuống mặt đất tè ra quần.
Mọi người khiếp sợ há to miệng, đến cả hô hấp cũng trở thành một điều xa xỉ.
Bọn họ ngơ ngác nhìn hướng Diệp Bắc Minh rời đi.
Đôi mắt già nua của Chu Cửu U đăm chiêu: “Tôi có cảm giác thằng nhóc này đáng sợ hơn mấy ngày trước nhiều!”
Lãnh Nguyệt nuốt nước miếng nói: “Ừng ực!”
“Lam Nhi, bà... bà nuôi dạy đứa nhỏ này như thế nào vậy? Hung tàn quá!”
Sát Chủ mỉm cười nói: “Sư huynh, sát phạt quyết đoán!”
“Đi theo đạo tàn sát, giờ mới giống đồ đệ của chúng ta!”
Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh kích động run cả người: “Tông chủ, vô địch!”
...
Trong góc tối.
Ở đó có hai cô gái đứng đằng xa quan sát hết tất cả.
Người nọ chính là Nhan Như Ngọc và La Vãn Vãn.
La Vãn Vãn hé khuôn miệng nhỏ nhắn nói: “Chị Nhan nè, tên Diệp Bắc Minh này không giống người khác!”
“Cậu ta chính là người trong lời tiên tri của Tinh Cung chúng ta thật sao?”
Nhan Như Ngọc đăm chiêu đáp: “Tạm thời còn chưa biết, nhưng...”
Cô ta nhíu mày nói tiếp: “Quả thật cậu ta rất giống với người trong lời tiên đoán kia!”
La Vãn Vãn nghi ngờ hỏi: “Chị xem nó rồi ư?”
“Chị không chắc”.
Nhan Như Ngọc lắc đầu bảo: “Ngày ấy, tuy chị cũng ở đó”.
“Nhưng cách tế đàn khá xa”.
“Chắc chắn tông chủ và các vị thái thượng trưởng lão thấy rõ nhưng góc nhìn của chị lại không thấy rõ như thế”.