Mọi người ở đây khiếp hãi, hoảng sợ nhìn qua.  

 

Cô gái có nốt ruồi nơi khóe miệng lạnh giọng nói: “Trong vòng mười lăm phút, bảo kẻ đứng đầu Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh, ra gặp bọn tôi ngay!”  

 

“Từ giờ trở đi, trễ quá mười giây thì giết một nghìn người!”  

 

“Mãi đến khi Diệp Bắc Minh xuất hiện mới dừng!”  

 

Dứt lời, trong lòng bàn tay người phụ nữ đó xuất hiện một thanh kiếm dài màu xanh lam.  

 

Cô ả tung kiếm quét ngang không gian.  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Nháy mắt, hơn một nghìn cái đầu người lăn lóc.  

 

“Á... bố ơi!”  

 

“Mẹ ơi!”  

 

“Ông nội!”  

 

“Con ơi...”  

 

“Tông chủ... không!”  

 

Một tràng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, có người đỏ bừng mắt căm tức nhìn người phụ nữ vừa xuất chiêu kia: “Bọn tôi không phải là người của Thanh Huyền Tông, sao cô lại lạm sát người vô tội thế?”  

 

“Bọn ta không hề biết cô là ai, cũng không thù không oán!”  

 

“Cô là ai chứ?”  

 

“Nhà họ Giang! Trên người cô ta có dấu hiệu của nhà họ Giang!”  

 

“Cho dù có là người của nhà họ Giang thì cũng không thể vô cớ giết người như thế được!”  

 

Tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ.  

 

Người phụ nữ có nốt ruồi nơi khóe miệng ấy chỉ thản nhiên nói hai từ: “Ồn ào!”  

 

Xong cô ta đưa tay lên tung ra một kiếm nữa, mấy người vừa lên tiếng kia chốc lát đã biến thành máu bay đầy trời.  

 

Tất cả câm như hến.  

 

Người phụ nữ có nốt ruồi khóe miệng kia cười nói: “Vừa rồi kêu to lắm mà, sao giờ không nói nữa đi?”  

 

Ngay sau đó.  

 

“Ui da, mười giây hết rồi!”  

 

“Để tao xem giờ nên giết ai đây?”  

 

Người phụ nữ có nốt ruồi khóe miệng cười khinh khỉnh, liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người xung quanh  

 

Xoạt xoạt xoạt!  

 

Những kẻ bị cô ta liếc mắt nhìn qua đều hoảng sợ lùi ra sau.  

 

Rầm rầm rầm!  

 

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới.  

 

Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh vội vàng chạy tới.  

 

Ngoài bọn họ ra còn có Đỗ Vũ Hằng và Đỗ Băng Nhược.  

 

Và cả đám người Tôn Kiếm Khung của Võ Đạo Minh.  

 

Ngay khi Chu Cửu U thấy hai người kia thì biến sắc: “Giang Sát, Giang La!”  

 

“Sao hai người lại đến đây?”  

Giang La giở chứng nói: “Ai da, là lão quái vật của nhà họ Chu kìa”.  

 

“Từ khi nào gia tộc Thượng Cổ lại làm bạn với loại tông môn hạng ba như Thanh Huyền Tông này thế?”  

 

“Nhà họ Chu các ngươi không sợ mất mặt à?”  

 

Ánh mắt Chu Cửu U u ám: “Giang La, tôi cảnh cáo cô một câu, đừng nhục mạ nhà họ Chu!”  

 

Giang Sát bước ra, một luồng khí tức bạo ngược ập tới: “Hôm nay tôi cứ muốn nhục mạ nhà họ Chu đấy, ông làm gì được chứ?”  

 

Chu Cửu U hoảng sợ lùi ra sau: “Cậu...”

Giang La che miệng cười khẩy: “Nhà họ Chu là cái thá gì chứ? Tưởng đều là gia tộc Thượng Cổ với nhà họ Giang nên cùng một cấp bậc thật hả?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play