Hai người hoàn toàn ngây ra, một cảm giác nguy hiểm úp lại!  

 

Dạ Thiên Hạ muốn lui về phía sau theo bản năng, Diệp Bắc Minh lại tóm chặt lấy cổ tay ông ta.  

 

Kiếm Đoạn Long chém xuống!  

 

“A!”  

 

Dạ Thiên Hạ kêu thảm thiết một tiếng, cánh tay chia lìa với cơ thể.  

 

Nhân lúc Dạ Thiên Hạ còn đang đau đớn chưa kịp phản ứng!  

 

Diệp Bắc Minh ngưng tụ lực lượng cả người, đá một cái vào vị trí đan điền của Dạ Thiên Hạ!  

 

Ầm!  

 

Dạ Thiên Hạ quay cuồng trên mặt đất thật mạnh giống như chó chết.  

 

Gân mạch ông ta đã đứt đoạn, ngay cả đan điền cũng nổ tung!  

 

“Anh!”  

 

Đôi mắt Dạ Vô Song đỏ bừng, rít gào một tiếng!  

 

Kiếm Đoạn Long quét ngang ra ngoài!  

 

Nửa người trên của Dạ Vô Song bay ra, nửa người dưới hóa thành một đống máu, trực tiếp bị chém đứt đôi người!  

 

Hai người cảnh giới Thần Chủ lại bị đánh bại?  

 

Hoàn toàn biến thành tàn phế!  

 

Bịch!  

 

Diệp Bắc Minh bước ra từng bước, nhìn xuống Dạ Thiên Hạ nằm trên mặt đất.  

 

“Tôi đã nói rồi, ông sẽ hối hận!”  

 

Anh nâng tay lên.  

 

Một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Bắc Minh, hóa thành hình dạng một đóa hoa sen.  

 

Khuôn mặt già nua của Dạ Thiên Hạ trắng bệch: “Đây là loại lửa gì?”  

 

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Ngọn lửa này có thể đốt cả trời!”  

 

Ầm!  

 

Phần Thiên Chi Diễm dừng ở trên người Dạ Thiên Hạ.  

 

Ông ta còn không kịp kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt dị hỏa đã trải rộng toàn thân.  

 

Ngay sau đó.  

 

Tại chỗ chỉ còn lại một đống tro tàn!  

 

Vẻ mặt Dạ Vô Song vô cùng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi rít gào: “Anh! Tên súc sinh này, cậu lại dám giết anh trai tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Đừng nóng vội, bây giờ mới tới lượt ông!”  

 

Anh nâng chân lên, hung hăng hạ xuống!  

 

Ầm!  

 

Đầu của Dạ Vô Song nổ tung như một quả dưa hấu!  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Ai cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại hành động lưu loát như vậy.  

 

“Đây chính là cảnh giới Thần Chủ đó!”  

“Cậu ta lại giết như vậy sao?”  

 

Vô số người điên cuồng nuốt nước bọt, không ngừng lui về phía sau.  

 

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Bắc Minh tràn ngập kiêng kị!  

 

“Ừng ực...”  

 

Đỗ Kiêu sợ tới mức khuôn mặt già nua tái nhợt: “Băng Nhược, cháu đã cứu nhà chúng ta một mạng!”  

 

Thân thể mềm mại của Đỗ Băng Nhược ở bên cạnh run rẩy.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play