Hô hấp của Chu Hoàng lập tức dồn dập, con ngươi co rút lại một chút.  

 

Rất nhanh cô ta đã nói: “Bố, con thật sự chính mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh bị giết!”  

 

“Kiếm Đoạn Long của anh ta còn bị cướp đi, sao có thể không chết được?”  

 

“Bố chỉ nói lỡ may...”, Chu Hiếu Thiên lắc đầu.  

 

Chu Hoàng quyết đoán lắc đầu: “Không có nhỡ may!”  

 

...  

 

Bên ngoài vùng đất Nhật Lạc.  

 

Hạ Nhược Tuyết và Tô Thanh Ca chạy đến không ngừng chân.  

 

Nhưng một màn trước mắt lại làm cho trong lòng hai người vô cùng tuyệt vọng!  

 

Phía trước làm gì còn có vùng đất Nhật Lạc!  

 

Hoàn toàn bị một màn sương đen bao phủ.  

 

Thảm thực vật bốn phía héo rũ, không hề có chút sự sống nào, hoàn toàn hóa thành một tuyệt địa!  

 

“Đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Hạ Nhược Tuyết ngây người: “Nơi này không phải vùng đất Nhật Lạc sao?”  

 

“Khụ khụ...”  

 

Bỗng nhiên, một tiếng ho khan kịch liệt truyền đến.  

 

Hai cô gái nhìn lại, mấy người tu võ chật vật đi ngang qua cách đó không xa.  

 

Hạ Nhược Tuyết và Tô Thanh Ca đuổi theo rất nhanh: “Mấy vị, tôi hỏi mọi người một chuyện”.  

 

“Nơi này không phải vùng đất Nhật Lạc sao? Sao lại biến thành dáng vẻ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”  

 

Sắc mặt một người đàn ông trong đó tối đen: “Vùng đất Nhật Lạc cái gì, vùng đất Nhật Lạc đã không còn rồi!”  

 

“Sao lại thế?”  

 

Hạ Nhược Tuyết và Tô Thanh Ca nhìn thoáng qua nhau, vội vã hỏi.  

 

Người đàn ông ho ra một ngụm máu đen: “Nói cho các cô cũng không sao, dù gì ông đây cũng không sống được nữa!”  

 

“Vùng đất Nhật Lạc có một người phụ nữ tên là nữ hoàng Độc Tiên, tính tình cô ấy vốn dĩ rất ôn hòa”.  

 

“Y thuật cũng rất tốt, có đôi khi còn tốt bụng cứu một số người tu võ bị thương!”  

 

“Nhưng vào mấy ngày trước, nữ hoàng Độc Tiên giống như nổi điên, hạ độc cả vùng đất Nhật Lạc!”  

 

Sắc mặt hắn ta sợ hãi đích nhìn về phía vùng đất Nhật Lạc: “Thật là đáng sợ, những nơi sương đen đi qua, mọi người liền thành đống xương trắng chỉ trong nháy mắt!”  

 

“Vô số cường giả đều chết, người phụ nữ này vừa phóng sương độc vừa nói cái gì mà trả lại mạng tiểu sư đệ tôi đây!”  

 

“Hai người các cô cũng mau đi đi, đợi đến khi sương độc lan ra khắp khu vực này, các cô còn muốn chạy cũng không kịp rồi”.  

 

Nói xong, mấy người tu võ vội vàng rời khỏi nơi tràn ngập ác mộng này.  

Hạ Nhược Tuyết ngây người: “Tiểu sư đệ?”  

 

“Chẳng lẽ là... sư tỷ của Bắc Minh?”  

 

“Bắc Minh... Thật sự đã chết...”  

 

Hạ Nhược Tuyết ngây ngẩn cả người.  

 

Nước mắt lặng lẽ chảy dài hai bên má.  

 

Tô Thanh Ca đã được chứng kiến thực lực khủng bố của Diệp Bắc Minh, tin tưởng anh vô điều kiện.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play