Trực tiếp biến thành một tên ngốc!  

 

Mọi người hoảng sợ nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi:  

 

“Mẹ nó, thằng ranh này rốt cuộc là ai thế?”  

 

“Trông có vẻ rất trẻ, thế mà thủ đoạn lại khủng bố đến thế rồi?”  

 

“Cuồng Lang là cảnh giới Thánh Chủ sơ kỳ, lại bị một cái tát đánh chết?”  

 

Cũng có người nhìn lướt qua thi thể của Cuồng Lang.  

 

Lúc này, Chu Hoàng mới đuổi tới, cổ ta đổ mồ hôi đầm đìa, hai ngọn núi lớn phập phồng mãi không ngừng.  

 

Thở không ra hơi, lại hét lên: “Anh Diệp, anh… Anh chạy nhanh quá, chờ tôi với!”  

 

“Anh Diệp?”  

 

Mọi người sửng sốt.  

 

Một giây sau đó.  

 

“Diệp Bắc Minh!”  

 

Lập tức đoán được thân phận của Diệp Bắc Minh.  

 

“Là tên đó? Hít!”  

 

Mọi người hít một hơi thật sâu: “Tên này mới vừa đến vùng đất Nhật Lạc đã dùng Lôi Bạo Châu giết hơn một trăm võ giả đứng đầu, không ngờ lại là tên giết người đó!”  

 

…  

 

Cùng lúc đó, sâu bên trong Tuyệt Địa Hắc Ám.  

 

Bên trong một cái hang với vô vàn núi đá nhỏ rậm rạp và um tùm, tất cả đều tối đen như mực, không khác gì những đường hầm tối tăm.   

 

Chỉ liếc nhìn một cái đã khiến da đầu con người ta run lên!  

 

Gió đen từ trong hang đá nát thổi ra, như tiếng loài dã thú đang gầm giọng rít gào.  

 

Hai người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, quỳ một gối xuống: “Tiểu thư, Diệp Bắc Minh sắp chạy tới nơi này rồi!”  

 

“Chắc nhiều nhất là nửa tiếng nữa sẽ đến!”  

 

Lăng Yên khẽ nở nụ cười lạnh như băng: “Biết rồi”.  

 

“Tiếp tục theo dõi đi!”  

 

“Rõ!”  

 

Hai người đàn ông trung niên đó nhìn hai bóng người xa xa với ánh mắt đầy e dè, nuốt nước bọt một cái.  

 

Nhanh chóng rời đi.  

 

Lăng Yên quay đầu, nhìn về phía hai bóng người kia: “Ngạo tiền bối, Lãnh tiền bối, Diệp Bắc Minh sắp đến nơi rồi!”  

 

“Trong tay thằng ranh đó có rất nhiều Lôi Bạo Châu, có thể uy hiếp được chúng ta”.  

 

“Nhưng phạm vi hoạt động của Lôi Bạo Châu chỉ chừng ba mươi mét, chỉ cần hai tiền bối cẩn thận là được!”  

 

“Chỉ cần giết chết Diệp Bắc Minh, xem như nhà họ Lăng thiếu hai tiền bối một món nợ ân tình!”  

 

Chờ đợi một lúc lâu.  

 

Ngạo Cửu Thiên mở to mắt, trong con ngươi đầy tơ máu, giọng nói khàn đặc: “Ân tình thì không cần nói tới, tôi chỉ muốn Diệp Bắc Minh chết!”  

Lãnh Vô Thần vẫn chưa mở mắt: “Lão già này chỉ cần kiếm Long Đồ!”  

 

Kiếm Long Đồ?  

 

Lăng Yên tái mặt: “Kiếm Long Đồ đó nhà họ Lăng muốn…”  

 

“Hửm?”  

 

Lãnh Vô Thần đột nhiên trợn mắt, Lăng Yên sợ tới mức run run: “Cô có ý kiến gì hả?”  

 

Đó là một đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào, tròng mắt trống rỗng!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play