Điều khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là Chu Hoàng đột hiên bưng một chậu nước nóng đi tới: "Anh Diệp, mấy ngày đi đường anh mệt lắm rồi đúng không?"  

 

"Tôi lấy nước nóng rửa chân cho anh nhé?"  

 

Diệp Bắc Minh có chút choáng váng: "Cô Chu có thân phận tôn quý, vì sao lại muốn làm loại chuyện này?"  

 

Chu Hoàng chân thành nói: "Anh Diệp chữa khỏi thương thế cho bố tôi, có thể nói là có ơn cứu mạng với gia đình chúng tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh có chút do dự: "Chuyện này..."  

 

Chu Hoàng vội vàng giải thích: "Tôi không có ý gì khác, khi còn bé tôi cũng từng rửa chân cho bố rồi!"  

 

Rửa chân cho bố?  

 

Cô coi tôi là bố cô sao?  

 

Chu Hoàng cũng phát hiện ra câu nói này có vấn đề.  

 

Gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên!  

 

Cô ta vội vàng giải thích: "Anh Diệp, tôi không có ý đó".  

 

"Tôi không coi anh thành bố mình, chỉ là..."  

 

"Chỉ là... Chỉ là... Ờm, tôi chỉ muốn báo đáp anh đã cứu bố tôi, cho nên mới..."  

 

Chu Hoàng càng nói càng gấp, cuối cùng còn biến thành nói lắp!  

 

Cô ta gấp gáp dậm chân: "Tôi... Ai nha, dù sao không phải có ý đó!"  

 

"Được rồi, cô không cần giải thích".  

 

Diệp Bắc Minh duỗi hai chân ra, ngồi ở trên giường: "Cô cứ tùy ý".  

 

"Ừm".  

 

Chu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt xinh đẹp càng thêm đỏ hơn.  

 

Diệp Bắc Minh thì nhắm mắt lại, trực tiếp tiến vào tầng 20 của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

"Mở tầng 21 ra!"  

 

Anh quát nhẹ một tiếng.  

 

Trên bậc thang, một cánh cửa mở ra ầm ầm.  

 

Diệp Bắc Minh tiến vào bên trong.  

 

Lúc này, Chu Hoàng cởi bỏ vớ giày của Diệp Bắc Minh ra.  

 

Một đôi chân đàn ông đập vào mắt!  

 

Nhịp tim của Chu Hoàng đột nhiên tăng tốc, hai bàn tay mềm mại nắm lấy chân Diệp Bắc Minh.  

 

Gương mặt xinh đẹp nóng lên, giọng nói nhỏ như muỗi: "Anh Diệp, tôi bắt đầu đây".  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời!  

 

Chu Hoàng cúi đầu, để hai chân Diệp Bắc Minh vào trong chậu nước nóng.  

 

Sau đó cẩn thận lau chùi!  

 

Thế mà cô ta không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, còn rửa mỗi một chỗ vô cùng cẩn thận.  

 

Cùng lúc đó, trên tầng 21 trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh nhìn mặt bàn nhỏ phía trước: "Móa!"  

 

"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông đúng là càng ngày càng keo kiệt!"  

 

"Trước kia ít ra còn cho một bản võ kỹ, thế mà lần này chỉ có một tờ giấy?"  

 

Trên tầng 21 chỉ có một mặt phẳng nhỏ.  

 

Trên đó chỉ có một trang giấy.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh một tiếng: "Cậu tự xem trước xem trên giấy viết cái gì đi rồi hẵng nói, nó không hề kém hơn một bản võ kỹ cấp Thánh đâu!"  

 

"Ồ?"  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play