Tuyệt địa Hắc Ám là nơi cây thần Hỏa Tang sinh trưởng, sau khi cây thần Hỏa Tang khô héo đã hoàn toàn biến thành một tuyệt địa!  

 

"Được, nếu đã như vậy, cứ làm theo lời cháu nói đi!"  

 

Lăng Thăng Long chắp hai tay sau lưng, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo!  

 

Lăng Yên đè thấp giọng xuống: "Ông cố, kế hoạch của cháu là..."  

 

Một bên, Lăng Vận Nhi sợ hãi cúi đầu.  

 

Nghe kế hoạch của Lăng Thăng Long và Lăng Yên!  

 

Thân thể cô ta không ngừng run rẩy, trong lòng vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, làm sao bây giờ? Bọn họ muốn giết anh Diệp!"  

 

"Nhỡ may kế hoạch của bọn họ thành công, anh Diệp chẳng phải là chết chắc rồi sao?"  

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lăng Vận Nhi đỏ lên: "Không được, anh Diệp không thể chết được!"  

 

Bóng dáng của Diệp Bắc Minh đã sớm in dấu thật sâu ở trong đầu của cô ta.  

 

Hai người thương lượng xong xuôi.  

 

Lăng Yên lạnh lùng nói: "Tại sao cô vẫn còn khóc? Vẫn còn run rẩy?"  

 

"Hả?"  

 

Lăng Vận Nhi ngẩng đầu, trong đôi mắt hiện lên một vẻ bối rối.  

 

Sau đó lập tức bị cô ta giấu đi, vội vàng giải thích: "Chị Lăng Yên, tôi đang buồn bã vì người nhà họ Lăng!"  

 

"Khóc vì em trai chị Lăng Thiên, về phần run rẩy là vì hận tên Diệp Bắc Minh kia đến phát run!"  

 

"Người này quá đáng ghét!"  

 

Lăng Vận Nhi giả vờ vô cùng căm hận.  

 

Sắc mặt Lăng Yên dừng một chút: "Cô rất không tệ".  

 

Lăng Vận Nhi nhân cơ hội này mà nói ra: "Chị Yên Nhi, có thể dẫn tôi đi cùng không?"  

 

"Tôi muốn tận mắt nhìn Diệp Bắc Minh chết!"  

 

"Được thôi, hiếm khi thấy cô to gan, nếu vậy tôi sẽ dẫn cô đi xem một chút!", Lăng Yên gật đầu.  

 

Sau đó cô ta quay người nhìn về phía Lăng Thăng Long: "Ông cố, bây giờ cháu sẽ đi liên hệ đám người Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần, Ngạo Tuyệt!"  

 

"Lại thêm lực lượng nhà họ Lăng chúng ta, cho dù anh ta có một trăm viên Lôi Bạo Châu đi nữa!"  

 

"Chắc chắn tên Diệp Bắc Minh này sẽ phải chết, ai đến cũng không cứu được anh ta!"  

 

"Được!"  

 

Lăng Thăng Long gật đầu.  

 

Trong đôi mắt ông ta bắn ra một tia sáng.  

 

Bức ảnh của Diệp Bắc Minh và cái bàn hóa thành một đống bột phấn!  

 

Lăng Vận Nhi cắn chặt đôi môi đỏ, trong lòng thề: "Anh Diệp, Vận nhi sẽ không để anh chết đâu!"

Diệp Bắc Minh dẫn Chu Hoàng tới một khách sạn chuẩn bị ở lại.  

 

Ông chủ khách sạn vội vàng sơ tán tất cả khách khứa: "Cậu Diệp, từ giờ trở đi cậu muốn ở bao lâu cũng được!"  

 

"Cũng không cần tốn bất kỳ đồng tiền nào, cậu có yêu cầu gì cứ nói với tôi là được".  

 

"Nhất định tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn cậu!"  

 

Nói xong liền bảo lễ tân đưa Diệp Bắc Minh đến căn phòng tốt nhất.  

 

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Chờ một chút!"  

Ông chủ khách sạn cung kính hỏi: "Cậu Diệp có gì muốn phân phó?"  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi và ông vốn không quen biết, ông có mục đích gì?"  

 

"Ông ta không có mục đích gì cả!"  

 

Một giọng nói truyền đến, Đỗ Băng Nhược dẫn Cổ lão đi vào khách sạn: "Còn không mau quỳ xuống!"  

 

Cổ lão chằng chịt vết thương, mặt xám như tro quỳ rạp xuống đất: "Cậu Diệp, Cổ Cư Nhân biết sai rồi!"  

 

"Tôi nguyện tự cắt đứt một tay, cầu xin cậu Diệp tha thứ!"  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play