Ông lão kinh ngạc: “Cậu có thể nhìn thấu tu vi của tôi sao?”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Chẳng những tôi có thể nhìn thấy tu vi của ông mà còn biết bệnh của ông ở đâu nữa!”  

 

“Cánh tay trái của ông đã từng bị đao chém nên gân mạch bị tổn thương nghiêm trọng”.  

 

“Sức của nó yếu hơn tay phải ba phần!”  

 

Sắc mặt ông lão thay đổi.  

 

Anh lại nói tiếp.  

 

“Ngực phải của ông đã từng bị người đâm xuyên qua nhưng may mắn tốt số thoát chết!”  

 

“Bởi vì trái tim của ông nằm ở mép bên trái!”  

 

Con ngươi ông lão co rút.  

 

“Quan trọng hơn ấy là ông già đầu vậy rồi mà vẫn còn giữ thân mình trong trắng phải không?”  

 

“Chắc hẳn là ông tu luyện một loại công pháp đồng tử gì đó nhỉ? Loại công pháp này bắt buộc ông không thể tiết dương khí ra ngoài!”  

 

“Đồng tử công giúp ông có thực lực cảnh giới Thần Vương trung kỳ nhưng cũng hạn chế ông tiến vào cảnh giới Thần Vương hậu kỳ!”  

 

Câu cuối cùng vừa dứt.  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

“Hoàng Đạo Hùng được xưng là một trong thập đại ác nhân của vùng đất Nhật Lạc vậy là một tên xử nam hả?”  

 

Một tràng cười vang lên.  

 

Sắc mặt ông lão thay đổi.  

 

Từ kinh ngạc biến thành chấn động.  

 

Cuối cùng là không thể nào tin nổi.  

 

“Cậu...”  

 

Ông lão sững sờ.  

 

Diệp Bắc Minh nói tiếp: “Ông còn nhiều nhất ba năm đấy!”  

 

“Trong vòng ba năm nếu ông không thể tiến vào cảnh giới Thần Vương hậu kỳ thì ông sẽ tự bạo chết!”  

 

“Bây giờ ông chỉ có một cách tự cứu bản thân mình là phá cái cơ thể trinh trắng ấy đi!”  

 

“Nhưng một khi ông phá thân thì tu vi sẽ trở thành hư vô hết!”  

Đồng tử ông lão co rút.  

 

Nói đúng hết rồi!  

 

Vậy mà nói đúng con mẹ nó hết rồi!  

 

Ông ta vì vậy mới đi vào ngõ cụt!  

 

Ôi vãi chưởng!  

 

Lẽ nào người nọ là thần y thật sao?  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play