...
Diệp Bắc Minh và Chu Hoàng nhanh chóng đi về phía vùng đất Nhật Lạc.
Suốt ba ngày nay, bọn họ...
Hoặc là nói, một mình Diệp Bắc Minh bị đánh úp một trăm ba mươi chín lần!
Không hề ngoại lệ, tất cả kẻ tấn công đều bị chém!
Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng trắng bệch, giọng nói run rẩy: "Anh Diệp, nếu không thì chúng ta trở về nhà họ Chu đi!"
Ba ngày giết chóc liên tục, quanh thân Diệp Bắc Minh bao phủ một tầng hơi thở chết chóc!
Dù là Chu Hoàng cũng không dám lại gần.
Diệp Bắc Minh chỉ nói bốn chữ: "Tiếp tục đi tới!"
Chu Hoàng không hiểu: "Anh Diệp, tại sao anh lại phải đi đến vùng đất Nhật Lạc chứ?"
"Rốt cuộc là vì cái gì?"
Diệp Bắc Minh yên lặng: "Tôi muốn tìm cây thần Hỏa Tang, lấy quả thần Hỏa Tang!"
"Cây thần Hỏa Tang?"
Chu Hoàng sững sờ: "Anh Diệp, đây là thứ chỉ có trong truyền thuyết".
"Thứ này tôi cũng từng nghe nói qua, hình như đã từng xuất hiện ở vùng đất Nhật Lạc!"
"Nhưng tôi cam đoan với anh, hiện tại vùng đất Nhật Lạc chắc chắn không có cây thần Hỏa Tang!"
"Nếu anh đến vì thứ này, càng nên từ bỏ!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Dù chỉ có hy vọng mỏng manh, tôi cũng nhất định phải đi!"
Chu Hoàng thấy không thể thuyết phục, chỉ đành tiếp tục đi cùng Diệp Bắc Minh.
Chạng vạng tối ngày thứ năm, thời điểm mặt trời lặn cuối cùng.
Một đoạn tường thành nhấp nhô màu đen dài liên miên xuất hiện trước mắt.
Cổ xưa!
Hoang vu!
Tử vong!
Mang lại cho người ta cảm giác áp bách hít thở không thông!
Ròng rã suốt năm ngày, bọn họ chịu đựng tổng cộng hơn năm trăm lần công kích lớn nhỏ bất ngờ!
Hơn ngàn tên tu võ trên Thánh Vương ngã xuống dưới tay Diệp Bắc Minh!
Cuối cùng cũng đến vùng đất Nhật Lạc!
"Anh Diệp, phía trước chính là vùng đất Nhật Lạc!"
Chu Hoàng còn lấy ra một cái mặt nạ đưa cho Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, mới tới vùng đất Nhật Lạc, chúng ta vẫn nên khiêm tốn chút đi".
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng lắc đầu: "Khiêm tốn? Tại sao phải khiêm tốn?"
Năm ngày này, anh từng chịu đựng hơn năm trăm lần đánh úp!
Hiện tại đã đến vùng đất Nhật Lạc, dù mang mặt nạ cũng sẽ bị người khác nhận ra!
Liệu khiêm tốn có tác dụng không?
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chân nguyên cả người phun trào!
Anh quát lên với tường thành cổ xưa trước mắt: "Vùng đất Nhật Lạc, Diệp Bắc Minh tôi đến rồi!"
Rống!
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
Trong chớp mắt, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang rền như sấm sét, truyền khắp phạm vi trăm dặm!