Trong phòng họp rộng lớn, một đám nguyên lão nghe thuộc hạ bẩm báo, người nào cũng trừng mở mắt thật to!  

 

“Sứ giả của Võ Đạo Minh bị giết rồi?”  

 

“Đối phương là tông chủ của Thanh Huyền Tông?”  

 

“Một thanh niên cảnh giới tiên thiên sơ kỳ?”  

 

Lập tức, cả phòng họp xôn xao.  

 

“Thanh Huyền Tông này không cần thiết phải tồn tại nữa!”  

 

“Cho ba nguyên lão cảnh giới thần vương ra tay đi, san bằng Thanh Huyền Tông!”  

 

“Lần trước dám giết sứ giả Võ Đạo Minh, là từ mấy trăm năm trước phải không?”   

 

Sắc mặt rất nhiều nguyên lão cực kỳ lạnh lùng!  

 

Đột nhiên.  

 

Có người nói: “Các vị tiền bối, sứ giả bị giết là Lăng Thiên!”  

 

“Cái gì? Lăng Thiên?”  

 

Mọi người ngẩn người.  

 

Liền sau đó, mọi người kinh hãi kêu lên: “Ông nói cái gì? Lăng Thiên!”  

 

“Là Lăng Thiên của nhà họ Lăng gia tộc Thượng Cổ?”  

 

Tất cả nguyên lão biến sắc: “Lần này rắc rối lớn rồi!”  

 

“Người chết là Lăng Thiên, sợ ràng nhà họ Lăng sẽ không dễ dàng tha cho Thanh Huyền Tông!”  

 

Đột nhiên, bên ngoài phòng họp vang lên giọng nói: “Báo, minh chủ, có mật thư của gia chủ nhà họ Chu”.  

 

“Trình lên đây!”  

 

Minh chủ Võ Đạo, Tôn Kiếm Khung uy nghiêm quát lên.  

 

Người đến lập tức trình mật thư lên.  

 

Mấy trăm nguyên lão có mặt đều nhìn qua.  

 

Một lát sau, Tôn Kiếm Khung cau mày: “Lần này thú vị rồi!”  

 

“Có chuyện gì vậy minh chủ?”  

 

Một ông lão nghi hoặc hỏi.  

 

Những người khác đều nhìn Tôn Kiếm Khung, chỉ nghe ông ta cất giọng nghiêm trọng: “Tông chủ của Thanh Huyền Tông giết Lăng Thiên, Lăng Thiên lại là sứ giả của Võ Đạo Minh”.  

 

“Theo lý thì Thanh Huyền Tông đã đắc tội với cả nhà họ Lăng và Võ Đạo Minh, nhưng các ông tự xem đi!”  

 

Nói xong, đưa thư trong tay ra.  

 

Mọi người truyền nhau xem một lượt xong, sắc mặt dao động.  

 

“Nhà họ Chu? Đây là thư viết tay của Chu Hiếu Thiên!”  

 

“Nhà họ Chu lại bảo vệ Thanh Huyền Tông? Rốt cuộc là thế nào?”  

 

Mọi người nhỏ tiếng bàn tán.  

 

Tôn Kiếm Khung cười: “Đã có nhà họ Chu lên tiếng, đương nhiên chúng ta phải nể mặt”.  

 

“Giữa Võ Đạo Minh và các gia tộc Thượng Cổ, vốn kiềm chế lẫn nhau!”  

 

 

“Bản minh chủ còn đang suy nghĩ phải ăn nói với nhà họ Lăng thế nào, bây giờ tốt rồi, nhà họ Chu đã gánh vác tất cả rồi!”  

 

“Chúng ta chỉ cần đứng ngoài xem là được!”  

 

Các nguyên lão khác đều gật đầu: “Đúng thế, nếu nhà họ Chu và nhà họ Lăng đấu nhau, có lợi cho chúng ta!”  

 

Lúc này, có một thuộc hạ của Võ Đạo Minh xông vào: “Báo, bẩm báo minh chủ và các vị nguyên lão, có thông tin của Kiếm Long Đồ rồi!”  

 

“Cái gì?”

Đôi mắt của tất cả mọi người nghiêm lại.  

 

Soạt!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play