Tô Trường Phong cũng tuyệt đối sẽ không buông tha!  

 

"Anh Diệp…?"  

 

Tô Thanh Ca ngây người, sâu trong đôi mắt đẹp hiện lên một vẻ mừng rỡ và rung động!  

 

Chỉ là bởi vì cô ta quen biết Diệp Bắc Minh, thế mà lại được làm gia chủ đời tiếp theo nhà họ Tô?  

 

"Ông nội, chẳng lẽ chỉ bởi vì điều này?"  

 

Tô Trường Phong cười một tiếng: "Dĩ nhiên là không phải, tin tức còn chưa được truyền ra bên ngoài nên mấy người còn không biết".  

 

"Nhà họ Ân bị hủy diệt, nhà họ Ô cũng bị hủy diệt!"  

 

"Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Bắc Minh sẽ trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"  

 

Nhà họ Tô hoàn toàn chấn động!  

 

Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Tô Trường Phong, trong đầu tiêu hóa tin tức này!  

 

Sau một lát.  

 

"Lão gia, tôi đồng ý với ông!"  

 

"Lão gia, quyết sách của ông đúng là quá tuyệt vời!"  

 

"Thanh Ca à, à không, thiếu gia chủ, về sau quan tâm đến nhau nhiều hơn nhé!"  

 

Vô số người chen chúc đi đến bên cạnh Tô Thanh Ca chúc mừng.  

 

Tô Thanh Ca ngây ngốc tại chỗ, giống như đang nằm mơ vậy!  

 

...  

 

Thanh Huyền Tông, bên trong đại điện.  

 

Mười mấy quản lý Thanh Huyền Tông đồng loạt quỳ xuống!  

 

"Tham kiến Diệp tông chủ!"  

 

Bên ngoài đại điện.  

 

Trái tim của hơn triệu đệ tử đều run lên!  

 

"Diệp cuồng nhân thật sự trở thành tông chủ rồi ư?"  

 

"Trời ạ, cậu ấy mới gia nhập Thanh Huyền Tông được bao lâu?"  

 

"Đừng nói nữa, mau quỳ đi!"  

 

Một giây sau.  

 

Hơn triệu đệ tử đồng loạt quỳ xuống: "Tham kiến Diệp tông chủ!"  

 

"Tham kiến Diệp tông chủ..."  

 

Giọng nói trùng trùng điệp điệp, giống như là sấm sét phá vỡ bầu trời!  

 

Cùng lúc đó, trên một dãy núi bên ngoài Thanh Huyền Tông, Nam Cung Uyển đứng trên một tảng đá.  

 

Cô ta đeo khăn che mặt che kín khuôn mặt tuyệt sắc: "Chúc mừng anh, vừa ôm mỹ nhân về, còn trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"  

 

Bên cạnh là một hư ảnh người phụ nữ với ánh mắt lạnh như băng: "Con không đi chúc mừng cậu ta sao?"  

 

"Giữa hai người đã xảy ra chuyện nam nữ, hơn nữa con xác định không mời cậu ta đi Đại Lục Thượng Cổ ư?"  

 

Nam Cung Uyển cắn đôi môi đỏ: "Sư phụ, không cần".  

"Đi thôi, hãy đưa con về nhà".  

 

Hư ảnh người phụ nữ nhíu mày: "Con làm như vậy đáng giá không?"  

 

Nam Cung Uyển nở nụ cười xinh đẹp: "Con chỉ có làm như vậy, để anh ấy áy náy với con mới có thể nhớ kỹ về con".  

 

"Nếu không bên cạnh anh ấy có nhiều người phụ nữ như vậy, sao anh ấy có thể nhớ đến một người như con chứ?"  

 

"Haiz".  

 

Hư ảnh người phụ nữ thở dài.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play