“Mẹ cậu chắc chắn là một người rất tài giỏi!”  

 

“Ngoài tài năng bẩm sinh về y thuật, luyện khí, đan dược, tập võ, châm pháp, thân pháp, khả năng tiếp thu ra thì cậu không khác gì tên ngu ngốc!”  

 

“Nếu có thể, tôi muốn mẹ cậu trở thành túc chủ của tòa tháp này hơn!”  

 

Khóe môi Diệp Bắc Minh giật giật!  

 

Lại còn bị ghét bỏ cơ?  

 

Anh lười tranh cãi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Mau nói đi, làm sao để cứu các sư tỷ tôi bây giờ?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nở nụ cười: “Căn bản không cần cứu!”  

 

“Nói thế là sao?”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười xấu xa một tiếng: “Bởi vì đan điền của họ bị hao tổn, nên khí vận trong người họ mới hiện ra để bảo vệ!”  

 

“Cậu muốn họ tỉnh lại, thì cách đơn giản nhất chính là leo lên!”  

 

“Ngừng!”  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng kêu ngừng: “Ngoài cách đó ra, thì không còn cách nào nữa hả?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: “Hai cách, thứ nhất là giúp đan điền của họ trở lại như cũ”.  

 

“Khí vận trong người họ không cảm nhận được nguy hiểm nữa thì họ sẽ tự động tỉnh lại!”  

 

“Thứ hai, chính là leo lên làm với tất cả bọn họ!”  

 

“Hấp thu khí vận Thiên Nữ trên người họ, không còn khí vận đó nữa thì họ cũng sẽ tự động tỉnh lại.  

 

Mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ chín chắn: “Tôi không thể lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn như vậy được!”  

 

“Hơn nữa, các sư tỷ cũng chưa chắc đã đồng ý như vậy!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh một tiếng: “Đúng là không biết điều, sao cậu biết họ không muốn?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng tìm được Thần Quả Hỏa Tang!”  

 

Ra khỏi phòng, Hạ Nhược Tuyết đứng dậy từ trên ghế: “Bắc Minh, các chị ấy có thể tỉnh dậy được không?”  

 

Diệp Nam Thiên, Y Thượng Khôn cũng có mặt trong đại điện.  

 

Diệp Bắc Minh không nói về chuyện Thiên Nữ, chỉ nói với mọi người.  

 

Chỉ cần chữa được đan điền cho sư tỷ thì bọn họ sẽ tự động tỉnh lại!  

 

Lãnh Nguyệt nhướng mày: “Hỏa Tang Thần Thụ là thứ trong truyền thuyết!”  

 

“Chưa có ai thấy, nó thật sự có tồn tại sao?”  

 

Sát Chủ thoáng do dự!  

 

Sau khi im lặng vài giây.  

 

Đột nhiên, bà ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, tôi có nghe tin tức về Hỏa Tang Thần Thụ!”  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng xúc động: “Sát tiền bối, bà biết tin tức gì vậy?”  

 

Mọi người đều nhìn về phía Sát Chủ, môi bà ta khẽ hé mở: “Năm đó sau khi sư phụ cậu chạy mất, để tìm kiếm tung tích của ông ta!”  

 

“Tôi đã lục tung cả đại lục Chân Võ này lên một lượt, tôi nghe nói có một nơi tên là “nơi mặt trời lặn”.  

 

“Nơi đó có một cây thần thượng cổ, tên là Hỏa Tang!”  

 

“Có lẽ đó chính là Hỏa Tang Thần Thụ mà cậu cần tìm!”  

Diệp Bắc Minh lại dồn hỏi: “Nơi mặt trời lặn” đó là nơi nào?”  

 

Sát Chủ lắc đầu: “Không biết”.  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Nơi đóng bỗng chìm vào im lặng!  

 

Đột nhiên.  

 

Diệp Nam Thiên chậm rãi đi tới: “Minh nhi, tình hình trong đó ông ngoại đã biết sơ rồi”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play