Cực kỳ nhục nhã!  

 

Nhà họ Ô có lúc nào từng thê thảm như thế này?  

 

Lại bị một thanh niên giết đến nhà, vừa giết người của nhà họ Ô, còn vừa sỉ nhục lão tổ nhà họ Ô?  

 

“Nhóc con, mày thật đáng chết!”  

 

“Sỉ nhục lão tổ nhà họ Ô, mày đi chết đi!”  

 

Mười mấy thanh niên nhà họ Ô nhiệt huyết xông ra, giết về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, lật cổ tay, quét kiếm Đoạn Long qua!  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Mười mấy đóa hoa máu bùng nổ!  

 

Đó đều là vãn bối xuất sắc của nhà họ Ô, lúc này đều chết dưới tay Diệp Bắc Minh!  

 

“Không!”  

 

“Diệp Bắc Minh, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế!”  

 

“Mày muốn nhà họ Ô tuyệt tự sao?”  

 

Một ông lão mắng lớn.  

 

Diệp Bắc Minh bật cười: “Chúc mừng các người, trả lời đúng rồi!”  

 

“Hôm nay để cho nhà họ Ô tuyệt hậu, hoàn toàn diệt môn!”  

 

Đột nhiên.  

 

“Diệp Bắc Minh, mày muốn diệt nhà họ Ô tao? Đúng là kẻ ngốc nói mơ!”  

 

Giọng lạnh lùng của Ô Đạo Hoành vang lên.  

 

“Lão tổ!”  

 

“Hu hu hu, lão tổ làm chủ cho chúng tôi, tên ác ma này giết quá nhiều người rồi!”  

Mọi người nhà họ Ô thấy vậy, tất cả xông ra từ chỗ trốn, quỳ dưới chân Ô Đạo Sinh.  

 

Ánh mắt của Ô Đạo Hoành băng lạnh, trong con mắt toàn là tia máu, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Mày, rất to gan, đúng là rất to gan!”  

 

“Còn to gan hơn bà mẹ dâm đãng đó của mày vô số lần!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh băng: “Kẻ sỉ nhục mẹ của tôi, chết!”  

 

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm vang lên!  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play