“Người đâu, đưa người tới đây!”  

 

Chỉ chốc lát sau.  

 

Đám người Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Hạ Nhược Tuyết và Khương Tử Cơ được dẫn tới.  

 

Ân Hồng Mai cười giới thiệu: “Lão tổ, hai con tiện nhân này chính là thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông, thế nhưng lại lựa chọn đi giúp cái thằng súc sinh Diệp Bắc Minh đó!”  

 

“Còn những người này đều là hồng nhan tri kỷ của Diệp Bắc Minh!”  

 

“Mấy con đàn bà này cũng không tệ lắm, ngài có thể từ từ chơi!”  

 

Lão quỷ Hắc Sơn nhìn lướt qua đám người đang hấp hối, không quá hứng thú: “Mấy đứa con gái này cũng trẻ tuổi quá rồi, chẳng thú vị gì cả!”  

 

“Trái lại là cô, tối nay đến phòng lão phu đi”.  

 

“Lão phu thích sò già hơn!”  

 

Sò già?  

 

Đây là cái từ quái quỷ gì vậy!  

 

Mã trưởng lão: “?”  

 

Vương trưởng lão: “...”  

 

Hai gò má của Ân Hồng Mai đỏ bừng.  

 

Bà ta tuy đã có hơn ba ngàn tuổi, nhưng trên thực tế nhìn cũng chỉ mới trên dưới ba mươi mà thôi.  

 

Thú vị cực kì!  

 

Ân Hồng Mai ngượng ngùng cười một tiếng: “Thế tối nay để tôi đến hầu hạ lão tổ”.  

 

“Vậy còn mấy con đàn bà này, giết không?”  

 

Lão quỷ Hắc Sơn cười lạnh nói: “Để cho bọn họ ở lại đây nhìn xem Diệp Bắc Minh chết như thế nào!”  

 

…  

 

Dưới sự chỉ dẫn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến vào tháp Phù Đồ lần thứ hai.  

Bởi vì có hơi thở mà Nam Cung Uyển để lại, suốt quãng đường thông suốt không trở ngại gì!  

 

Bỗng nhiên.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, bên trái có một ít cơ quan thượng cổ, trong đó có lẽ sẽ có đồ tốt?”  

 

“Đi, đi nhìn thử xem!”  

 

Diệp Bắc Minh đi đến bên rìa của một cái giếng khô.  

 

“Chờ chút đã!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play