Chương 218: Tôi từ chối
Sau khi Hạ Thiên Nam thấy được thiên phú và thực lực đáng sợ của Diệp Bắc Minh.
Liền hối hận!
Nhưng hối hận thì đã làm sao?
Bây giờ, Diệp Bắc Minh phải chết!
Con ông trời thì đã thế nào?
Cây có mọc thành rừng, vẫn bị gió thổi bật rễ!
Hạ Thiên Nam đã quyết định, ông ta quát lớn một tiếng: “Tất cả tránh ra cho tôi!”
Soạt!
Những võ giả nhà họ Hạ nghe thấy lời này, giống như tóm được ngọn cỏ cứu mạng.
Tất cả đều rút lui!
Gia chủ hạ lệnh, cho dù bọn họ có chết cũng phải bao vây tấn công Diệp Bắc Minh!
Nhưng thực lực đáng sợ của Diệp Bắc Minh sớm đã khiến bọn họ sợ đến sắp vỡ gan.
Bọn họ không muốn đánh nữa, nhưng không thể không đánh!
Ầm!
Hạ Thiên Nam nhảy vọt lên, xuất hiện trên không trung cao mấy chục mét.
Như một tòa thái sơn, dẫm về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh quay lưng lại với Hạ Thiên Nam, dường như không phát hiện ra.
Rất nhiều người nhà họ Hạ đều nở nụ cười hung dữ!
Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!
Mẹ Hạ nhìn thấy ảnh này, điên cuồng hét lớn: “Con gái, Nhược Tuyết! Xin gia chủ nương tay!”
Bà ta bị người khác kéo lại.
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh bỗng quay đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười băng lạnh: “Lão già, ông mắc bẫy rồi, chúng tôi đang đợi khoảnh khắc này đấy!”
“Kinh Lôi Trảm!”
Soạt!
Anh chém ra kiếm Đoạn Long trong tay, mang theo kiếm khí kh ủng bố!
“Chết rồi!”
Đồng tử của Hạ Thiên Nam co mạnh lại, biết mình đã mắc bẫy.
Cơ thể già nua của ông ta vẹo sang một bên, định né tránh đường kiếm đó!
Ầm ầm!
Liền sau đó.
Một trận sấm sét bỗng nổi lên, từ trên trời giáng xuống, sắp chém lên người của Hạ Nam Thiên.
Cơ thể người phàm đâu thể chống lại uy lực của sấm sét?
Cho dù chỉ là một đường sấm sét to bằng cánh tay của người trưởng thành.
Bỗng nhiên.
“Thiên Nam, cẩn thận!”
Sâu trong nhà họ Hạ vang lên một giọng nói.
Cả hiện trường lập tức yên tĩnh!
Nhưng đã muộn.
Hạ Thiên Nam kêu thảm một tiếng: “A!”
Cả người ông ta đen xì, nằm dưới đất như chó chết.
Toàn thân co giật!
Bốc lên khói xanh!
Không còn sức sống!
“Suýt!”
Tiếng hít khí lạnh.
“Làm sao có thể!”, Ngụy Kinh Phú hít một hơi khí lạnh.
Toàn thân Đường Kình Thương chấn hãi: “Rốt cuộc tên nhóc này có thực lực gì? Sắp nghịch thiên rồi sao?”
Đám người nhà họ Hạ kinh hãi kêu lớn: “Gia chủ!”
“Gia chủ!”
“Bố…”
“Ông nội!”
Tất cả mọi người đều chấn hãi, xông đến vây quanh thi thể của Hạ Thiên Nam.
“Nhóc con được lắm, dám giết gia chủ nhà họ Hạ tôi?”
Một giọng nói băng lạnh vô tình vang lên.
Giọng nói này vô cùng bình tĩnh!
Trong sự bình tĩnh mang theo sát ý vô tận!
Soạt!
Một người đàn ông chắp tay sau lưng đi trên không, đôi mắt như con đao, lướt nhìn tất cả mọi người có mặt!
Soạt!
Trong chớp mắt, đám người đều sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người này!
“Đây là… cảnh giới gì?”
Trái tim của tất cả mọi người đều run lên, đập mạnh không ngừng!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, võ tông!”
Bốn chữ ngắn ngủi.
Nói rõ tất cả!
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm trọng hẳn lên.
“Lão tổ?”
“Lão tổ xuống núi rồi!”
“Tốt quá rồi, lão tổ, giết Diệp Bắc Minh đi!”
Đám người nhà họ Hạ tức giận hét lớn
“Lão tổ nhà họ Hạ!”
Khách mời có mặt đều kinh hãi!
“Suýt! Cường giả võ tông?”
Đầu óc trống rỗng!
Cường giả bình thường, cho dù là người trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu cũng phải run rẩy dữ rội!
Vẻ mặt đầy sợ hãi!
“Vãn bối đứng thứ bảy bảng xếp hạng tông sư Á Châu, bái kiến tiền bối võ tông!”
“Vãn bối đứng thứ năm bảng xếp hạng tông sư Á Châu, bái kiến tiền bối võ tông!”
“Vãn bối đứng thứ mười ba bảng xếp hạng tông sư Á Châu, bái kiến tiền bối võ tông!”
“Vãn bối đứng thứ tư bảng xếp hạng tông sư Á Châu, bái kiến tiền bối võ tông!”
Thụp thụp! Thụp thụp…
Các cường giả có mặt đều giống như lúa bị gặt đổ!
Đồng loạt ngã xuống.
“Ngụy Kinh Phú của Long Hồn, bái kiến tiền bối võ tông!”
“Đường Kình Thương của Long Hồn, bái kiến tiền bối võ tông!”
“Phú hào tỉnh Xuyên Thục, bái kiến tiền bối võ tông!”
…
Mấy giây ngắn ngủi, trên cả quảng trường, ngoại trừ Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết, thì không ai còn đứng.
Đôi mắt của lão tổ nhà họ Hạ như thương long, từ cao nhìn xuống Diệp Bắc Minh: “Cậu thanh niên, cậu rất to gan!”
Diệp Bắc Minh bình bĩnh: “Gan của tôi vốn dĩ đã rất to rồi”.
“Ha ha ha!”
Lão tổ nhà họ Hạ bật cười, không nhịn được gật đầu: “Rất được, cậu được lắm!”
“Dám xông vào gia tộc cổ võ, từ xưa đến nay, cậu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh sững lại.
Chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Không ngờ.
Lão tổ nhà họ Hạ nói: “Tôi cho cậu một cơ hội, bây giờ quỳ xuống, khấu đầu gia nhập nhà họ Hạ, nhận tôi là tổ tiên!”
“Tôi làm chủ ban Hạ Nhược Tuyết cho cậu!”
“Hơn nữa, bắt đầu từ bây giờ, tất cả tài nguyên võ đạo của nhà họ Hạ, cậu sử dụng tùy ý”.
“Gia chủ kế nhiệm của nhà họ Hạ, tạm thời để trống, đợi con của cậu và Hạ Nhược Tuyết trưởng thành, bất luận trai hay gái, nó cũng là gia chủ kế nhiệm!”
Toàn hội trường im phăng phắc!
Đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất!
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngẩn người.
Lại có chuyện gì vậy?
Diệp Bắc Minh xông vào nhà họ hạ, coi thường uy nghiêm của gia tộc cổ võ.
Lão tổ nhà họ Hạ ra mặt, lại còn mời Diệp Bắc Minh gia nhập vào nhà họ Hạ?
Vãi!
Điên cuồng quá rồi!
Đây là gia tộc cổ võ đó!
Chỉ cần Diệp Bắc Minh gật đầu, là một bước lên trời!
Tất cả võ giả có mặt, kể cả đám người Ngụy Kinh Phú, Đường Kình Thương, đều đỏ mắt, chỉ mong mình chính là Diệp Bắc Minh.
Lập tức gật đầu đồng ý!
Bọn họ lăn lộn cả đời, vừa mới có tư cách bước vào cánh cổng gia tộc cổ võ.
Trở thành khách mời của gia tộc cổ võ.
Diệp Bắc Minh lại có thể trực tiếp trở thành nòng cốt của gia tộc cổ võ.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Mau đồng ý đi!”, một vài võ giả đã không nhịn được, miệng lẩm bẩm nói.
Tự thay thế thân phận của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh bật cười: “Xin lỗi, tôi từ chối”.
Soạt!
Lúc này.
Tất cả mọi người đồng loạt soạt soạt ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
“Cái… cái gì?”
“Vãi! Anh ta từ chối?”
219: Chân Lý
“Trời ơi! Đây là cơ hội một bước lên trời đấy, vậy mà hắn… hắn hắn hắn lại từ chối?”, những người trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu đều nghiến răng nghiến lợi.
Bọn họ lại thất vọng!
Đúng thế.
Bọn họ tự thay thế Diệp Bắc Minh, hy vọng Diệp Bắc Minh gia nhập nhà họ Hạ.
Diệp Bắc Minh từ chối!
Bọn họ cũng cùng thất vọng theo!
Có võ giả tức giận nói: “Gia nhập nhà họ Hạ, chuyện tốt biết bao! Đỡ phải đi đường vòng cả đời!”
“Không phải đỡ phải đi đường vòng cả đời, mà là đỡ phải đi đường vòng mấy đời liền!”
“Đúng thế, có bao nhiêu võ giả cả đời cũng không thể bước vào ngưỡng cửa của gia tộc cổ võ”.
“Diệp Bắc Minh, anh đừng gây trò cười nữa! Mau đồng ý đi, anh biết hai chữ ‘cổ võ’ có nghĩa là gì không?”, có người không nhịn được hét lớn.
Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý đám người này.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cười lanhh lùng: “Gia tộc cổ võ, là cái gì chứ!”
“Chỉ cần một năm, cậu đã có thể giết hết bọn họ”.
“Lại còn cả đời? Chẳng là cái gì hết!”
Đáng tiếc, mọi người không nghe thấy.
Sắc mặt lão tổ nhà họ Hạ sầm xuống nói: “Diệp Bắc Minh, cậu suy nghĩ kỹ chưa?”
“Gia nhập!”
“Hoặc là chết!”
Ông ta vẫn không muốn từ bỏ.
Dù sao, Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, anh là thiên tài!
Thiên tài đến mức khiến người ta thực sự không nhẫn tâm giết.
Bỗng nhiên.
Một tiếng quát vang lên: “Lão tổ nhà họ Hạ, muốn để sư đệ tôi đổi thành họ Hạ ư?”
“Một con chó già, ai cho ông gan chó thế hả!”
Cái gì?
Ai đang nói!
Vãi!
Tất cả mọi người đều thộn mặt.
Quay đầu nhìn về hướng cổng lớn nhà họ Hạ.
Ai mà to gan dám sỉ nhục lão tổ nhà họ Hạ là một con chó già như vậy?
Diệp Bắc Minh cũng bất ngờ, quay đầu, chỉ thấy một cô gái, mặc chiến giáp, hùng dũng hiên ngang đi đến.
Bát sư tỷ, Lục Tuyết Kỳ!
Phía sau cô ấy là một đoàn thành viên đội Thiên Cơ, khí thế kinh người!
“Lục Tuyết Kỳ!”
Ngụy Kinh Phú và Đường Kình Thương hít khí lạnh.
Đường Kình Thương gọi nói: “Lục Tuyết Kỳ, cô điên rồi hả, nơi này là gia tộc cổ võ đấy!”
Lục Tuyết Kỳ không thèm để ý hai người.
Bước từng bước đi tới, chặn trước người Diệp Bắc Minh, nói thẳng mặt lão tổ nhà họ Hạ:
“Trong tầm bắn của đại bác, chính là chân lý!”
“Lão tổ nhà họ Hạ, một trăm viên đạn hạt nhân đã chĩa vào nhà họ Hạ cổ võ”.
“Hay là, chúng ta thử xem?”
Một trăm viên đạn hạt nhân!
Vãi!
Diệp Bắc Minh cũng thộn người: “Bát sư tỷ, đừng mang theo vật cưng thế chứ!”
Lục Tuyết Kỳ trừng mắt với anh một cái: “Đừng nói gì, để tỷ giải quyết!”
“Ấy…”
Diệp Bắc Minh hơi bất lực.
“Cô!”
Sắc mặt lão tổ nhà họ Hạ cực kỳ khó coi.
Nếu là thời đại phong kiến, gia tộc cổ võ chính là thần!
Nắm giữ hoàng thất cũng không thành vấn đề.
Nhưng xã hội hiện đại, rõ ràng không được.
Tuy gia tộc cổ võ vẫn cường mạnh, nhưng khi đối diện với pháo đạn hiện đại, thì vẫn không đủ tự tin.
Càng đừng nói là đạn hạt nhân!
Cho dù là võ tông, cũng không dám đối diện với đạn hạt nhân.
Ai cản nổi chứ?
Lão tổ nhà họ Hạ âm lạnh nói: “Lục Tuyết Kỳ, cô có biết mình đang nói gì không?”
“Chúng tôi là gia tộc cổ võ, cô đang dùng đạn hạt nhân uy tiếp tôi sao?”
“Nếu lão phu đến Long Đô, gặp mặt Long chủ các cô, cô có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Uy hiếp!
Uy hiếp một cách [email protected] trụi!
Lục Tuyết Kỳ vẫn bình tĩnh, không hề lo sợ: “Ông nhiều lời quá rồi đấy”.
Ngụy Kinh Phú sợ đến tái mét mặt, ông ta dùng hết sức lực toàn thân xông ta khỏi đám đông.
Chỉ vào Lục Tuyết Kỳ: “Lục Tuyết Kỳ!”
“Cô… cô đang đùa với lửa đấy!”
“Khi tôi về, sẽ dâng một bản tấu lên Long chủ!”
Lục Tuyết Kỳ thản nhiên trả lời: “Tùy ông”.
“Cô!”
Ngụy Kinh Phú bị chọc tức đến á khẩu không nói lên lời.
Sắc mặt ông lão nhà họ Hạ vô cùng khó coi: “Lục Tuyết Kỳ, cô thực sự không sợ chết sao?”
Lục Tuyết Kỳ đang định lên tiếng.
Diệp Bắc Minh bỗng bước lên một bước, đi đến phía trước Lục Tuyết Kỳ, lạnh giọng nói: “Ông đang uy hiếp sư tỷ tôi hả?”
“Lão già, ông muốn chết phải không?”
Soạt!
Tất cả mọi người đều thót tim!
Mí mắt giật liên tục!
Lúc này.
Tim gần như cũng ngừng đập!
Diệp Bắc Minh lấy dũng khí ở đâu chứ?
Lại nói lão tổ nhà họ Hạ muốn chết?
“Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha…”
Lão tổ nhà họ Hạ cười lớn, một luồng khí thế đáng sợ ngưng tụ trên người ông ta.
Những người trên quảng trường nhà họ Hạ cũng đang run rẩy!
Tất cả mọi người đều kinh hãi cúi đầu, không dám nhìn Lão tổ nhà họ Hạ.
Giọng nói băng lạnh vang lên: “Diệp Bắc Minh, cậu uy tiếp tôi?”
Ông ta gần như nghiến răng nghiến lợi.
Toàn thân Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng sát ý: “Uy hiếp? Lão già nhà ông cũng xứng để tôi uy hiếp sao?”
“Cho tôi ba tháng, tôi sẽ giết ông như mổ chó!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, muốn tôi ra tay không?”
“Tôi có thể cho cậu mượn sức mạnh của tôi để giết ông ta!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần!”
Những người có mặt đều thộn người!
Hai tỷ đệ này, rốt cuộc là ai đang bảo vệ ai đây?
Sao cứ cảm thấy như đang chơi đùa vậy!
Đây là nhà họ Hạ cổ võ đấy!
Lục Tuyết Kỳ nở nụ cười, rồi nhanh chóng nghiêm mặt.
Cô ấy lạnh giọng nói: “Lão tổ nhà họ Hạ, hôm nay tôi phải đưa sư đệ của tôi đi”.
“Hạ Nhược Tuyết, tôi cũng phải đưa đi!”
“Nếu ông có ý kiến, có thể đến Long Đô tìm tôi!”
“Nếu dám ngăn cản, xin lỗi, một trăm đạn hạt nhân đang đợi ông”.
“Để xem nhà họ Hạ các ông có ngăn được một trăm viên đạn hạt nhân nổ không!”
“Tôi không có thời gian chơi với ông!”
Lục Tuyết Kỳ nói xong.
Rồi kéo tay của Diệp Bắc Minh: “Sư đệ, chúng ta đi thôi!”
Trước mặt rất nhiều người, hai người dẫn Hạ Nhược Tuyết trực tiếp rời khỏi nhà họ Hạ.
Lão tổ nhà họ Hạ đứng tại chỗ, không dám ngăn cản thật!
Tĩnh lặng!
Tĩnh lặng như cái chết!
Ầm!
Trên quảng trường nhà họ Hạ giống như đun sủi cảo, lập tức sôi sục.
“Có chuyện gì vậy?”
“Nhà họ Hạ cổ võ mà để bị uy hiếp như vậy sao?”
“Không phải chứ…”
“Vãi…”
Rất nhiều khách mời đều ngẩn người, trong đám khách mời, không thiếu những cường giả hàng đầu trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu.
Một cường giả trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu chắp tay: “Cáo từ!”
Rồi quay người bỏ đi.
“Chúng tôi cũng xin cáo từ!”.
“Còn có việc, cáo từ!”
“Đi trước đây…”
Đám quan khách tản đi như cá lội.
...
Nhà họ Hạ.
Sâu dưới lòng đất.
Lão tổ nhà họ Hạ đi vào, một tiếng phốc vang lên, ông ta quỳ rạp trước cửa đá: “Bố, tại sao không cho con ra tay?”
“Tại sao lại bảo con thả bọn họ?”
“Quá nhục nhã!”
“Nhà họ Hạ Cổ Võ ta từ lúc nào phải chịu sự nhục nhã như vậy?”
“Nếu con ra tay, Diệp Bắc Minh và Lục Tuyệt Kỳ chắc chắn sẽ bị giết!”
Lão tổ nhà họ Hạ không phục lắm.
Một lát sau.
Phía sau cửa đá truyền đến một giọng nói già nua: “Con giết bọn họ xong, sau đó thì sao?”
Lão tổ nhà họ Hạ trầm xuống: “Sau đó…”
Phía sau cửa đá tiếp tục truyền đến giọng nói: “Giết bọn họ, con chỉ sung sướng nhất thời mà thôi”.
“Đối với nhà họ Hạ, không có bất kỳ ích lợi gì!”
“Hơn nữa, bố đã nói với con rồi, không tiếc bất cứ giá nào để Diệp Bắc Minh gia nhập nhà họ Hạ”.
“Rõ ràng con đã không làm được”.
Trong giọng nói mang ý tứ trách móc.
Lão tổ nhà họ Hạ sợ run người!
Vội vàng dập đầu.
Ầm! Ầm! Ầm!
“Bố, là con sai”.
Lão tổ nhà họ Hạ nói: “Lúc ấy con thật sự không nhịn được, Diệp Bắc Minh quá kiêu ngạo!!!”
“Được rồi, được rồi!”
Giọng nói sau cửa đá có chút không nhịn được: “Đừng chỉ biết dập đầu, con cũng là một Võ Tông, cần phải có cốt khí của mình!”
“Vâng”.
Lão tổ nhà họ Hạ dừng lại.
“Bố, thiên phú của Diệp Bắc Minh mặc dù nghịch thiên, nhưng bố cũng đâu đến mức xem trọng hắn như vậy?”
“Hừm!”
Một tiếng hừ lạnh: “Con thì biết cái gì?”
“Chưa đến vài tháng nữa, địa bàn Côn Luân sẽ khởi động”.
“Chúng ta cần một thiên tài tiến vào địa bàn Côn Luân!”
“Diệp Bắc Minh rõ ràng chính là kiểu thiên tài này, chẳng lẽ con không biết?”
Lão tổ nhà họ Hạ nhướng mày: “Bố, làm sao hắn so được với người của gia tộc Cổ Võ chúng ta?”
“Diệp Bắc Minh rất mạnh, nhưng rõ ràng không bằng thanh niên nhà họ Long và nhà họ Tần”.
Phía sau cửa đá im lặng.
Một lúc sau.
Một tiếng thở dài truyền tới: “Dù không bằng, cũng phải có cơ hội nhất định”.
“Nếu như Diệp Bắc Minh tiến vào địa bàn Côn Luân, Hạ Nhược Tuyết lại người phụ nữ của hắn, chí ít hắn cũng có chút liên quan đến chúng ta, đúng chứ?”
“Chỉ cần có một chút thôi, nhà họ Hạ cũng có thể kéo dài đến mấy trăm năm”.
“Haiz!”
Lại là một tiếng than thở nặng nề: “Thế hệ này nhà họ Hạ gần như không có thiên tài nào”.
“Cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Hạ sớm muộn cũng biến mất khỏi hàng ngũ gia tộc Cổ Võ”.
“Diệp Bắc Minh… là cơ hội cuối cùng của chúng ta”.
...
Trên máy bay trở về Giang Nam.
Lục Tuyết Kỳ thay đổi nét mặt.
“Em chính là người phụ nữ sư đệ chị thích?”
“Mau để chị nhìn xem nào!”
Cô ấy thay bộ chiến giáp sang quần áo thông thường.
Thân thiết kéo tay Hạ Nhược Tuyết, không rời mắt: “Xinh quá, mắt sư đệ đúng là không tệ!”
“Sau này ai bắt nạt em, cứ nói với chị”.
“Chị giúp em đánh bọn chúng!”
Hai người phụ nữ nói xong.
Diệp Bắc Minh ở bên nhìn.
Tút tút tút!
Đột nhiên.
Điện thoại Diệp Bắc Minh reo lên: “Alo, Lâm Thương Hải, thế nào rồi?”
“Có tin tức của mẹ tôi không?”
Đầu dây điện thoại bên kia.
Truyền đến giọng nói của một người Đông Doanh: “Diệp Bắc Minh, thuộc hạ của mày lá gan lớn quá”.
“Lại dám tìm đến địa bàn của tao?”
“Tao thử chặt gãy một chân hắn trước mặt mày nhé?”
Ầm!
“Hự!!!”
Một tiếng kêu đau đớn truyền tới.
Lâm Thương Hải cắn răng, cố không phát ra tiếng kêu.
Giọng nói của người Đông Doanh truyền đến: “Yo, xương cứng phết, phế cái chân còn lại của hắn”.
“Hắc!”
Đầu dây bên kia vang dội một trận.
Con ngươi của Diệp Bắc Minh lại lần nữa lạnh như băng: “Kimura Suke, tôi biết là ông!”
“Cho ông một cơ hội, thả Lâm Thương Hải ra”.
“Nếu không, tôi đảm bảo ông sẽ chết rất khó coi!”
“Ha ha ha ha!”
Kimura Suke cười ra tiếng: “Khiến tao chết rất khó coi?”
“Xin lỗi, Diệp Bắc Minh mày phải thất vọng rồi”.
“Tao đã ngồi trên máy bay quay về Đông Doanh, tao bây giờ sắp đến nơi rồi”.
“Nếu mày có bản lĩnh, tao ở gia tộc Kimura Đông Doanh chờ mày!”
Khiêu khích!
Phách lối!
K1ch thích!
Ông ta đang dùng phép khích tướng, k1ch thích Diệp Bắc Minh.
Một khi đối phương rối loạn, toàn bộ thế cục đều do ông ta nắm trong tay!
Thủ đoạn này lần nào thử cũng đúng.
Kimura Suke cười hắc hắc: “Cảng Đảo là địa bàn của Long Quốc, tao không dễ hành động”.
“Nhưng Đông Doanh thì khác!”
“Diệp Bắc Minh, mày dám đến Đông Doanh không?”
“Nếu mày sợ, không đến cũng được thôi, tao sẽ cắt một miếng thịt tên thuộc hạ này của mày trong một tiếng đồng hồ!”
“Không biết hắn có thể kiên trì được mấy giờ”.
Không phận quốc tế.
Một chiếc máy bay lao về phía Đông Doanh.
Trong khoang máy bay, Lâm Thương Hải bị xích sắt xuyên thấu xương bả vai.
Bất kỳ cao thủ võ đạo nào một khi xương bả vai bị đâm thủng.
Tu vi toàn thân không còn!
Lâm Thương Hải lúc này bị hành hạ đến mức không thành hình người.
Kimura Suke hạ lệnh: “Xẻo một miếng thịt của hắn cho chó ăn!”
“Rõ”.
Một võ sĩ Đông Doanh gật đầu, kiếm samurai chém một nhát vào đùi Lâm Thương Hải.
Một miếng thịt lớn bị cắt đi!
“A!”
Dù Lâm Thương Hải là võ giả, nhưng vẫn không chịu nổi loại đau nhức này!
Trán ông ta nổi gân xanh, sắc mặt trắng bệch.
Mồ hôi toát ra như mưa!
“Gâu gâu gâu!!!”
Một con chó săn điên cuồng sủa.
Ánh mắt đỏ bừng, khóe miệng chảy ra nước miếng!
Kimura Suke ném miếng thịt bắp đùi của Lâm Thương Hải qua, con chó săn ăn ngấu nghiến.
Diệp Bắc Minh nghe thấy âm thanh trong điện thoại.
Sắc mặt lạnh băng đến cùng cực.
Kimura Suke cười gằn nói: “Diệp Bắc Minh, tao biết thân phận của mày, năm đó mẹ mày đã đến Đông Doanh”.
“Chẳng lẽ mày không biết bà ta đến Đông Doanh làm gì sao?”
“Còn có tên thuộc hạ này của mày, dù sao mạng hắn cũng không đáng tiền, mày không dám đến cũng được”.
“Chỉ là hắn sẽ trở thành thức ăn cho thú cưng của tao”.
Lâm Thương Hải gào thét: “Thiếu chủ, đừng đến!”
“Cậu đừng đến!”
“Đây đều là âm mưu của Đông Doanh!”
Kimura Suke quát lạnh: “Chặt lưỡi hắn, để hắn câm mồm!”
“Rõ!”
Chương 221: Tiểu sư đệ, muốn chơi thì phải chơi lớn
Một võ sĩ tiến lên.
Bấu cổ Lâm Thương Hải, lấy lưỡi của ông ta.
Một dao chặt đứt!
Lâm Thương Hải miệng đầy máu tươi, phát ra âm thanh nghẹn ngào: “Ô ô ô…”
Trong con ngươi Diệp Bắc Minh nổi lên giận dữ: “Lâm Thương Hải, tôi ra lệnh cho ông không được chết!”
“Chờ tôi đến!!!”
Răng rắc!
Diệp Bắc Minh dùng lực, bóp vỡ điện thoại di động.
“Bát sư tỷ, em mượn máy bay của chị, em phải đi Đông Doanh một chuyến!”
Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc: “Tiểu sư đệ, em muốn đi Đông Doanh?”
“Đúng vậy”.
Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu.
Nói ra chuyện của Lâm Thương Hải.
“Lâm Thương Hải trung thành, tra tin tức về mẹ em giúp em, hôm nay bị Kimura Suke bắt đi”.
“Đối phương một giờ xẻo một miếng thịt của ông ta, em không thể nào để ông ấy chết thảm như vậy!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Tuyết Kỳ nghiêm túc.
Hành động này của người Đông Doanh khiến cô ấy vô cùng tức giận: “Chị đi cùng em!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Cái gì?”
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu: “Đông Doanh nguy hiểm trùng trùng, chị không thể để em mạo hiểm một mình!”
Cô ấy lấy điện thoại di động, gọi liền mấy cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại đầu tiên.
“Thập sư muội, tiểu sư đệ muốn đi Đông Doanh!”
Vương Như Yên gật đầu: “Được, em lập tức đi chuẩn bị, chờ tin tức của mọi người bất cứ lúc nào”.
Cuộc điện thoại thứ hai.
“Cửu sư muội, vận dụng mối quan hệ với các hacker của em, chờ tin tức của chị! Phong tỏa toàn bộ nền kinh tế của đảo quốc Đông Doanh!”
Hoàng hậu Hồng Đào lo sợ thiên hạ không loạn: “Yo, chuyện vui thế, phong tỏa nền kinh tế của đảo quốc Đông Doanh? Vui nha, vui nha!”
Cuộc điện thoại thứ ba.
“Thất sư tỷ, tiểu sư đệ muốn đi đảo quốc Đông Doanh cứu người, hạm đội hải dương của chị chút đi!”
Tu La mặt ngọc nhàn nhạt nói: “Tàu sân bay của chị sắp rỉ sét rồi”.
“Yên tâm, trong vòng một ngày, mười chiếc tàu sân bay sẽ bao vây đảo quốc Đông Doanh!”
Cuộc điện thoại thứ tư.
“Sư huynh, gần đây có thể anh sẽ phải chịu khiển trách của đảo quốc Đông Doanh, dẫn đến dư luận quốc tế bàn tán, anh chú ý một chút”.
Tại phòng làm việc nào đó ở Long Đô, Long Quốc.
Một người đàn ông trung niên ngơ ngác: “Em muốn làm gì?”
Tút tút tút tút!
Điện thoại lập tức bị cắt đứt, để lại người đàn ông trung niên mặt mày ngơ ngác.
Toàn bộ Long Quốc ngoài Lục Tuyết Kỳ ra.
Còn ai dám trực tiếp gọi cho ông ta?
Người đàn ông hét lớn: “Thư ký Tiền!!!”
Cuộc điện thoại thứ năm.
“Truyền lệnh xuống, toàn thể đội Thiên Tự chuẩn bị, chúng ta ra biển luyện binh!”
...
Lục Tuyết Kỳ giống như một nữ vương.
Gọi điện thoại liền một hơi xong.
Mí mắt Diệp Bắc Minh nhướng mạnh, trợn tròn mắt: “Khụ… Bát sư tỷ, cần đội hình lớn vậy sao?”
Lục Tuyết Kỳ thản nhiên cười, phong thái thục nữ: “Tiểu sư đệ, muốn chơi thì phải chơi lớn một chút!”
“Quả thật không ổn, lần này chúng ta phải diệt hết đảo quốc Đông Doanh!”
...
Thục Trung.
Đường Môn.
Trong đại sảnh cổ kiểu Trung Hoa.
Toàn bộ tầng lớp cấp cao của Đường Môn đều có mặt tại đây.
Xung quanh yên ắng!
Năm chiếc cáng đặt trên mặt đất.
Năm bọc vải quấn xác người.
Năm cỗ thi thể.
Bốn Võ Hoàng sơ kỳ và Đường Tư Triết!
Tất cả mọi người đều đứng xuôi tay.
Khẽ cúi đầu.
Không ai dám ngồi xuống!
Một người đàn ông trung niên đứng trước năm cỗ thi thể, cúi đầu nhìn thi thể của Đường Tư Triết.
Đường Phá Thiên.
Gia chủ hiện tại của Đường Môn.
Lúc này, Đường Phá Thiên trán nổi gân xanh, trong mắt đều là tia máu: “Con trai… con trai của bố! Tư Triết! Tư Triết!!!”
“Tư Triết chết rồi, Hồng Mai, xin lỗi, xin lỗi bà”.
“Bà mất sớm, tôi không bảo vệ tốt Tư Triết!”
“Diệp Bắc Minh!!!”
“Truyền lệnh xuống, mang đầu Diệp Bắc Minh về cho tôi!”
Giọng nói của Đường Phá Thiên vang vọng trong phòng khách.
Bỗng nhiên.
Ngoài cửa truyền tới một giọng nói: “Đường môn chủ, Diệp Bắc Minh không dễ giết vậy đâu, chúng ta có thể hợp tác”.
Một bóng đen xuất hiện giống như quỷ, tiến vào bên trong đại sảnh Đường Môn.
Soạt!
Mấy trăm ánh mắt đồng loạt nhìn sang.
“Ai?”
“Giỏi lắm, dám cả gan xông vào Đường Môn?”
Một đám võ giả bao vây bóng đen đó.
Chân mày Đường Phá Thiên nhíu lại: “Ông là ai?”
Bóng đen trả lời lạnh băng: “Số 7, điện Huyết Hồn!”
Đám người Đường Môn đều sửng sốt.
Thế lực điện Huyết Hồn rất đáng sợ, có thể so được với gia tộc Cổ Võ.
Mà 10 huyết sứ đầu tiên trong điện Huyết Hồn đều không có tên!
Lấy số đại diện cho thân phận.
Bóng đen trước mắt là huyết sứ số bảy của điện Huyết Hồn, nói cách khác, ngoài điện chủ Huyết Hồn ra, người này đứng hạng thứ bảy trong điện Huyết Hồn!
Đường Phá Thiên lạnh nhạt hỏi: “Diệp Bắc Minh có thù oán với điện Huyết Hồn?”
Bóng đen trả lời: “Hận thù chồng chất!”
Đường Phá Thiên cười lạnh từ chối: “Điện Huyết Hồn không phải sánh ngang với gia tộc Cổ Võ sao?”
“Ngay cả một Diệp Bắc Minh cũng không đối phó nổi, còn muốn hợp tác với Đường Môn tôi? Các người xứng sao?”
Gia tộc Cổ Võ.
Có kiêu ngạo của mình!
Điện Huyết Hồn?
Tổ chức chẳng đâu vào đâu.
Bóng đen cười: “Đường Môn chủ, xem ra các người vẫn chưa biết thực lực của Diệp Bắc Minh kinh khủng nhường nào rồi?”
“Nói không chút khách khí thì chưa đến hai năm, Diệp Bắc Minh diệt gia tộc Cổ Võ như lấy đồ trong túi!”
Đám người Đường Môn biến sắc.
Sắc mặt Đường Phá Thiên trầm xuống: “Nói bậy bạ!”
“Người đâu, đuổi ra ngoài!”
Bóng đen lạnh lùng nói: “Đường Môn chủ, ông nhất định muốn đuổi tôi đi?”
Đường Phá Thiên vung tay lên: “Cút!”
Bóng đen cười lạnh một tiếng: “Đường Môn chủ, lẽ nào muốn tôi nói ra Đường Môn các người cũng tham gia vào lần đuổi giết của hai mươi ba năm trước?”