180: Lão Quỷ


“Sau đó lại đi Cảng Đảo, hình như năm đó mẹ em cất thứ gì đó ở thương hội Hội Phong”.

“Em đi xem xem thế nào, có thể lấy ra được không”.

Vương Như Yên gật đầu, dường như suy nghĩ gì đó.

Bảo anh hết sức cẩn thận!

Đặc biệt là cẩn thận điện Huyết Hồn.

Diệp Bắc Minh còn muốn đích thân tạm biệt Lục Tuyết Kỳ.

Vương Như Yên nói với anh, Lục Tuyết Kỳ đang xử lý chuyện của hiệp hội võ đại và bốn gia tộc lớn, tạm thời không rảnh.

Diệp Bắc Minh nói: “Thập sư tỷ, chuyện này vẫn nên để em tự gánh”.

“Các chị vì em mà làm quá nhiều rồi, em cũng ngại”.

Vương Như Yên trầm mặt.

Mặt đầy nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh!

Bị Thập sư tỷ nhìn như vậy, Diệp Bắc Minh ngơ ngác: “Thập sư tỷ, sao vậy?”

“Hừm!”

Vương Như Yên hừm lạnh một tiếng, thật sự nổi giận: “Em coi các chị là ai?”

“Các chị giúp em, còn cần hỏi em ngại hay không?”

“Các chị là sư tỷ của em, giúp em là điều bất di bất dịch”.

“Nếu còn có suy nghĩ này nữa, chị sẽ kéo tai em xuống đấy!!!”

Vương Như Yên chìa một tay, nắm lấy tai Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh vội vàng cầu xin: “Thập sư tỷ tha mạng…”

Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh ngồi tàu cao tốc quay về Giang Nam.

Vừa lên ngồi xuống.

Ba người một già hai trẻ mang theo huyết khí, giống người bình thường cùng đi vào khoang tàu Diệp Bắc Minh đang ngồi.

Ba người nhìn như tùy ý tản ra, nhưng trên thực tế ngồi ở bốn phương tám hướng với Diệp Bắc Minh!

Bao vây anh.

Diệp Bắc Minh cười: “Người của điện Huyết Hồn, phiền các người lần sau theo dõi tôi thì che giấu đi huyết khí trên người các người đi nhé?”

Soạt!

Đồng tử ba người co rút lại, có chút giật mình.

Nhưng vẫn không nói chuyện!

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ba người vẫn tiếp tục giả vờ ngủ?”

Lão giả kia ngẩng đầu lên, mặt đầy nghi ngờ: “Nhóc con, cậu đang nói chuyện với tôi đúng không?”

“Cái gì mà ‘điện tuyết hôn’, cái gì mà theo dõi, cậu nói gì chả hiểu, có ý gì thế?”

Ông ta giả bộ đến cùng.

Hơn nữa, bọn họ cho rằng Diệp Bắc Minh không thể nào phát hiện ra mình.

Phân nửa là mở miệng lừa gạt bọn họ chút thôi.

Chỉ cần kiên trì đến cùng, chắc chắn có thể vượt qua cửa kiểm tra!

Diệp Bắc Minh giơ tay, đầu ngón tay có thêm chín cây kim bạc, hất tay một cái, kim bạc bay ra ngoài, đâm vào ngực ba người này!

Soạt!

Soạt!

Soạt!

“Cậu!”

Ba người trong nháy mắt đứng lên.

Lão giả căm tức nhìn Diệp Bắc Minh!

Hai thanh niên của điện Huyết Hồn kia trực tiếp ra tay rút kim bạc!

Lão giả lớn tiếng quát: “Mấy người dừng tay!”

“Kim bạc này phong tỏa kinh mạch chúng ta, một khi nhổ hết, e rằng sẽ xảy ra hậu quả đáng sợ”.

Hai thanh niên điện Huyết Hồn mặt trắng bệch.

Tay đang giơ ra dừng giữa không trung.

Ánh mắt bọn họ mang theo sự tức giận hung bạo, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Ông thông minh đấy”.

“Không có việc gì thì đừng theo tôi, mấy người cũng chỉ là tép riu thôi, tôi không hứng thú”.

“Quay về nói với chủ nhân điện Huyết Hồn, chuyện của mẹ tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua”.

“Điện Huyết Hồn sớm muộn sẽ biến mất từ Long Quốc”.

Diệp Bắc Minh tùy ý nói.

Nhưng rơi vào lỗ tai ba người lại giống như sấm vậy!

Cho điện Huyết Hồn biến mất?

Khẩu khí lớn đấy!

Điện Huyết Hồn đã tồn tại ít nhất 500 năm.

Nội tình đáng sợ dọa người!

So sánh với những gia tộc Cổ Võ cũng không kém hơn chút nào.

Một mình Diệp Bắc Minh ó thể khiến điện Huyết Hồn biến mất?

Nếu điện Huyết Hồn ra tay, không biết Diệp Bắc Minh sẽ chết như nào, lại còn biến mất?

Cười chết mất!

Lão giả lạnh giọng nói: “Diệp Bắc Minh, mày sẽ hối hận vì hành động này”.

Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn lão giả: “Tôi khuyên các người mau đi tìm bác sĩ đi, trong vòng một giờ, không rút kim bạc này ra, cơ thể các người sẽ tự nổ chết”.

“Đương nhiên, ông cũng có thể rút ra luôn, trực tiếp tự nổ!”

Khóe mắt lão giả híp lại.

“Chúng ta đi!”

Ba người nhanh chóng xuống tàu.

Sau khi rời khỏi trạm tàu cao tốc.

Diệp Bắc Minh không ngăn cản.

Ba con tép riu, anh khinh không buồn giết!

Để bọn họ truyền lời, ngược lại có chút tác dụng.

Cậu thanh niên trong số đó hỏi: “Thật hay giả vậy, kim bạc này thật sự không thể rút ra?”

Lão giả lắc đầu: “Không kinh khủng như hắn nói, nhưng bây giờ chúng ta rút hết, chắc chắn cũng sẽ gây nên tổn thương cho cơ thể”.

“Chúng ta đi tìm lão Quỷ, lão Quỷ tinh thông y thuật, ông ta nhất định có cách”.

Tốc độ ba người rất nhanh.

Tiến vào một gara gần trạm tàu cao tốc.

Xe chạy tới một khu biệt thự.

Một lão già cầm ly thủy tinh, đang uống rượu vang.

Ba người nhanh chóng tiến vào phòng khách biệt thự.

Rèm cửa xung quanh được kéo lại, phòng khách trong biệt thự tối om.

Thậm chí có chút lạnh lẽo.

Ba người trực tiếp quỳ xuống đất, lão giả lớn tiếng nói: “Lão Quỷ, cứu mạng!”

Lão Quỷ vô cùng gầy, da bọc xương, giống như đầu lâu vậy.

Lão Quỷ nói: “Không phải bảo các người theo dõi Diệp Bắc Minh sao?”

“Mới hơn một giờ, các người đã về rồi?”

Lão giả vội vàng giải thích rõ ràng một lần chuyện xảy ra ở tàu cao tốc.

“Ồ?”

Lão Quỷ lập tức hứng thú.

Ông ta bật cười: “Còn chuyện này ư, sao tôi không biết, chỉ dựa vào ba cây kim bạc là có thể khiến cơ thể võ giả nổ tung?”

“Diệp Bắc Minh này khẩu khí cũng lớn quá”.

“Ông, qua đây!”

Lão Quỷ chỉ vào lão giả, bảo ông ta tiến lên.

Lão giả thầm kêu không ổn rồi.

Ông ta có vô vàn suy nghĩ, nếu như quỷ Lão muốn nhổ kim, cơ thể nổ thật thì phải làm sao?

Không phải ông ta không tin lão Quỷ!

Mà là sợ Diệp Bắc Minh!

Lão giả vội vàng nói: “Lão Quỷ, hay là bảo cậu thanh niên lên trước”.

“Tôi không gấp, ông cứu bọn họ trước đi”.

Ông ta liếc mắt.

Một thanh niên bên cạnh không hiểu suy nghĩ của lão giả, điên cuồng đi đến trước mặt lão Quỷ.

Lão Quỷ vội vàng chìa tay, rút ba cây kim bạc!

Nổ hay không, thử một chút thì biết.

“Lão Quỷ…”

Cậu thanh niên này sợ đến mức mặt trắng bệch: “A...!A...!A cứu mạng…”

Một giây!

Hai giây!

Ba giây!

....

181: Bị Phạt


Mười giây.

Vẫn cứ như không liên quan đến mình, vui vẻ nhảy nhót.

Có cảm giác thoát khỏi kiếp nạn.

Thanh niên này vui mừng: “Cảm ơn lão Quỷ, quả nhiên Diệp Bắc Minh đó lừa…”

Vẫn chưa nói hết.

“A!”

Bỗng nhiên.

Thanh niên này kêu thảm một tiếng.

Tất cả nội lực lập tức tụ vào trong đan điền!

Phập!

Bụng của anh ta nổ tung, máu thịt văng tung tóe.

Máu tươi bắn lên người lão Quỷ.

Ông lão và một thanh niên khác suýt nữa sợ chết ngất, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu: “Lão Quỷ, xin cứu mạng!”

“Ừm?”

Trong đôi mắt của lão Quỷ đầy vẻ kinh ngạc!

Sau đó, chuyển thành vui mừng, lão ta kích động nói: “Thuận theo châm thì sống, nghịch châm thì chết!”

“Quỷ Môn Thập Tam Châm, mẹ kiếp, là Quỷ Môn Thập Tam Châm!”

“Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền mấy chục năm, bây giờ lại xuất hiện!”

Lão Quỷ kích động!

Lão ta xoẹt một cái đứng bật dậy!

Đến trước mặt thanh niên đó, ba cây kim châm xuất hiện trong tay: “Ta thử nhé?”

“Phụt! Phụt! Phụt!”

Khoảnh khắc ba kim châm c ắm vào cơ thể.

Phập!

Cơ thể thanh niên này trực tiếp nổ tung.

Lão Quỷ càng hưng phấn: “Ha ha ha, mẹ kiếp, đúng là Quỷ Môn Thập Tam Châm thật”.

“Diệp Bắc Minh, cũng giỏi đấy!”

Ánh mắt của lão Quỷ sầm xuống, nhìn sang ông lão.

Sắc mặt của ông lão tái nhợt, không ngừng lùi lại: “Lão Quỷ… đừng… đừng mà, ông nghĩ kỹ trước đã, đừng vội…”

“Ông đang nghi ngờ tôi?”

Lão Quỷ cười hung dữ một tiếng.

Đưa một tay ra.

Một lực hút đáng sợ trực tiếp hút ông lão vào tay!

Lão ta ra tay phá giải ba kim châm của Diệp Bắc Minh.

Phập!

Khoảnh khắc vừa ra tay, cơ thể của ông lão cũng nổ tung.

“A!”

Lão Quỷ kêu thảm một tiếng, một cánh tay lại nổ gãy, lão ta tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày chưa xong với tao đâu!”



Diệp Bắc Minh vừa về đến Giang Nam.

Vạn Lăng Phong đích thân lái xe đến đón.

Vừa ngồi lên xe, điện thoại đổ chuông.

Anh ấn phím nghe.

Sau đó giọng của Hầu Tử vang lên: “Anh Diệp, nghe nói anh về Giang Nam rồi à?”

“Hôm nay còn ở Giang Nam không?”

“Buổi tối đến cửa hàng của tôi, tôi mời anh bữa cơm”.

Diệp Bắc Minh cười.

Vừa về đến Giang Nam đã được ăn chực.

Vô cùng vui lòng.

Bên đồng ý với Hầu Tử, bảo Vạn Lăng Phong đưa Diệp Bắc Minh đến nhà hàng của Hầu Tử.

Sau khi Hầu Tử về Trung Hải về, vẫn tiếp tục công việc ban đầu của mình.

Mở một nhà hàng đồ nướng!

Kế mưu sinh mà, làm gì cũng không xấu hổ.

Diệp Bắc Minh cũng muốn biết tình hình hiện giờ của Hầu Tử thế nào.

Dù sao cũng là anh em!

Chiếc xe vừa đến cửa nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử, Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong xuống xe.

Thì thấy trong nhà hàng đồ nướng có mấy gã đàn ông hung dữ bao vây Hầu Tử.

Bọn họ cũng không động tay động chân!

Chỉ bao vây Hầu Tử.

Một cảm giác áp bức ập đến!

Một gã khoảng ba mươi tuổi nở nụ cười: “Nhóc con, nhà hàng này bài trí cũng đẹp đấy!”

“Tốn hết bao nhiêu tiền?”

“Dạo này mấy anh em tao thiếu tiền, vay một trăm ngàn tiêu đỡ vậy”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống, quay đầu lạnh lùng nhìn Vạn Lăng Phong: “Vạn Lăng Phong, tôi đã dặn cái gì?”

“Ừm?”

“Chiến thần Lăng Phong?”

“Trong phạm vị quản lý của ông, mà lại có người đến thu phí bảo kê của anh em tôi?”

Đúng là nực cười!

Thụp!

Vạn Lăng Phong trực tiếp quỳ xuống, sợ muốn chết.

Vãi!

Chẳng phải mình đã dặn dò thuộc hạ rồi sao?

Cho người trông coi nhà hàng đồ nướng của Vương Khinh Hậu, thế này là sao? Lại có người đến thu phí bảo kê!

Việc này không chỉ là vấn đề phí bảo kê.

Mà là vấn đề năng lực cá nhân của Vạn Lăng Phong.

Diệp Bắc Minh tin tưởng ông ta như vậy.

Bảo Vạn Lăng Phong quan tâm  đến anh em của mình.

Vậy là cũng không làm tốt, sau này làm sao được chủ nhân tin tưởng?

Lúc này, trong lòng Vạn Lăng Phong đang rất muốn giết người, ông ta quỳ dưới đất: “Chủ nhân, là lỗi của tôi!”

“Cho tôi một phút, tôi lập tức giải quyết chuyện này”.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là ông giải quyết hết cho tôi”.

Vạn Lăng Phong đứng lên, xông vào nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử.

Ném mấy gã này ra như con chó chết.

Hầu Tử ngẩn người tại chỗ.

Sau đó Diệp Bắc Minh mới đi vào.

Hầu Tử hiểu ra, cười khổ lắc đầu: “Anh Diệp, tôi biết ngay là người của anh mà”.

Anh ta cũng không khách sao, thể hiện đã chuẩn bị xong.

Kéo Diệp Bắc Minh vào trong phòng bao.

Hai người hàn huyên ôn lại chuyện cũ một hồi.

Ba tiếng sau.

Diệp Bắc Minh mới từ nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử đi ra, Vạn Lăng Phong vẫn quỳ trước cửa nhà hàng đủ ba tiếng đồng hồ.

“Ông ta là ai?”

“Đàn ông cao to thế này lại quỳ ở đây làm gì?”

“Ý, hình như là Vạn Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam chúng ta!”

“Vạn Lăng Phong? Chiến thần Lăng Phong!”

“Suýt!”

Tiếng hít khí lạnh truyền đến từ đám người qua lại.

“Không phải chứ? Là ông ta?”

“Không thể nào là ông ta, chắc chắn là nhầm rồi!”

Tất cả người đi qua đường đều lắc đầu, vốn không tin đó là Vạn Lăng Phong.

Đường đường chiến thần Vạn Lăng Phong, làm sao có thể quỳ ở một nhà hàng đồ nướng?

Đùa hả?

Mọi người đều không tin.

Nhân vật lớn như thế sẽ không đến thành phố Giang Nam.

Diệp Bắc Minh đi đến.

“Chủ nhân! Tôi biết sai rồi!”

Vạn Lăng Phong cúi đầu.

Trong lòng hối hận muốn chết!

Những tên thuộc hạ không đáng tin đó đã bị ông ta xử lý hết.

Mấy người vừa đến thu phí bảo kê sẽ không xuất hiện trên đời này nữa.

Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Còn có lần sau, tôi sẽ lấy đi hết mọi thứ của ông”.

“Rõ!”

Vạn Lăng Phong nghiêm túc đáp lại.

Đúng là ông ta đã sơ suất, làm việc cho Diệp Bắc Minh, là tuyệt đối không được sơ suất hay qua loa.

“Lên xe đi”.

“Cảm ơn chủ nhân”.

Vạn Lăng Phong thở nhẹ nhõm.

Sau khi lên xe, Diệp Bắc Minh giơ tay đưa cho ông ta mấy viên đan dược.

“Ông giữ mấy viên đan dược này mà trị thương, nếu tu luyện xảy ra vấn đề gì thì có thể giữ được kinh mạch của ông”.

Vạn Lăng Phong vui mừng: “Chủ nhân, cậu…”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Được rồi, đưa tôi về nhà đi”.

“Vâng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play