167: Trụ Sở Chính Hiệp Hội Võ Đạo
Phó Quốc Hoa biến sắc, có chút không vui: “Huyết Ảnh, nói qua bao nhiêu lần, ở bên ngoài không được gọi tôi là đại hộ pháp!”
“Ha ha ha ha!”
Huyết Ảnh không chút kiêng kỵ cười lớn: “Ông lo lắng cái gì? Đây là tổng hội võ đạo, còn là mật thất riêng của ông, chẳng lẽ còn có người xông…”
Lời còn chưa nói hết.
Đột nhiên, ánh mắt Huyết Ảnh trầm xuống: “Ai?!!!”
Hắn nhìn về một hướng khác, hét lớn.
“Ra!”
Sắc mặt Phó Quốc Hoa cũng trầm xuống, nhìn về phía một góc tối trong mật thất.
Cộp cộp cộp cộp!
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Một người khiến cả hai không ngờ tới bước ra từ trong bóng tối.
“Diệp Bắc Minh!!!”
Phó Quốc Hoa kinh hãi, sợ đến suýt rớt cằm.
Huyết Ảnh cũng đứng bật dậy, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh trước mắt!
Hai người đều kinh sợ!
Tình huống gì vậy?
Không phải người của Phó Quốc Hoa nói Diệp Bắc Minh đang ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo sao?
Cách mấy ngàn cây số, làm sao Diệp Bắc Minh có thể dịch chuyển về Long Đô, hơn nữa còn đến trụ sở chính hiệp hội võ đạo?!!!
“Mày… mày thật sự là Diệp Bắc Minh?”, Phó Quốc Hoa nghiêm mặt.
Diệp Bắc Minh cười nhạt: “Ông nói xem?”
Anh thả ra tin tức, tất cả mọi người đều cho rằng anh đi Cảng Đảo.
Nào ngờ, một mình Diệp Bắc Minh lén lẻn vào Long Đô!
Phó Quốc Hoa nghe thấy giọng nói này, lập tức biết người trước mắt chính là Diệp Bắc Minh.
Mặc dù ông ta chưa từng nhìn thấy tận mắt Diệp Bắc Minh, nhưng tất cả camera có sự xuất hiện của Diệp Bắc Minh, ông ta đều xem qua mấy lần.
Thần thái, giọng nói, động tác, tuyệt đối không phải giả mạo.
Phó Quốc Hoa vô cùng kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, sao mày có thể làm được?”
Diệp Bắc Minh đi tới, tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ các người không biết có thuật dịch dung?”
“Thuật dịch dung?!!!”
Phó Quốc Hoa và Huyết Ảnh đều sững sờ.
Trong nháy mắt liền hiểu ra!
Diệp Bắc Minh đùa giỡn bọn họ.
Có người dịch dung thành dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo.
Một giây sau đó.
Phó Quốc Hoa bật cười: “Diệp Bắc Minh, lá gan của mày lớn đấy, dám một mình tiến vào căn mật thất này?”
“Mặc dù tao không biết mày vào bằng cách nào, nhưng mày có biết đây là đâu không?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Trụ sở chính hiệp hội võ đạo”.
“Sao vậy?”
Sao vậy?
Mẹ kiếp!
Phó Quốc Hoa lập tức nổi giận, kích động muốn chửi bậy.
Đây chính là trụ sở chính hiệp hội võ đạo đấy!
Ông đây là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo, nhân vật đứng thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu.
Một mình mày lẻn vào được mật thất của tao!
Còn hỏi tao sao vậy?
Phó Quốc Hoa cười gằn, chậm rãi đứng dậy, siết chặt quả đấm, đột nhiên bùng nổ: “Tao sẽ cho mày biết! Quỳ xuống nói chuyện cho tao!!!”
Luồng chân khí ngưng tụ, một quyền đánh ra!
Ầm!
Cuồng phong nổi lên!
Đồ gỗ đỏ trong mật thất đều bay sang bên cạnh.
Đụng vào vách tường, chia năm xẻ bảy!
Ngay cả mặt đất cũng bị một cước của Phó Quốc Hoa đạp thành kẽ hở!
Diệp Bắc Minh cười nhạt, vẫn thờ ơ ngồi ở đó.
Phó Quốc Hoa nổi giận!
Ông đây ra tay rồi?
Mày có thái độ gì!
Nội kình càng cuồng bạo, chuẩn bị một quyền đánh chết Diệp Bắc Minh.
Huyết Ảnh đứng cách đó không xa, sắc mặt nghiêm túc, cảm giác không đúng!
Có cái gì rất không đúng!
Diệp Bắc Minh không phải tên ngốc, sao có thể ngồi ở đó để mặc Phó Quốc Hoa ra tay? Hắn muốn làm gì?
“Cẩn thận!!!”
Huyết Ảnh mở miệng nhắc nhở.
Nhưng tất cả đã muộn.
Thời điểm quả đấm của Phó Quốc Hoa chỉ còn cách Diệp Bắc Minh một mét.
Diệp Bắc Minh giơ tay, làm ra động tác một kiếm chém ra.
‘Thằng nhãi này muốn làm gì?’, Phó Quốc Hoa âm thầm cau mày.
Trong tay Diệp Bắc Minh vốn không có kiếm!
Một khắc chém ra kia!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện!
“Phụt…”
Máu tươi tung tóe!
Phó Quốc Hoa hét thảm một tiếng, điện cuồng lùi về phía sau.
Tay ra quyền kia bị một kiếm chém đứt.
Máu tươi ồ ạt.
Cho dù nắm đấm của ông ta mạnh đến đâu, chẳng lẽ lại mạnh hơn kiếm Đoạn Long?
Sắc mặt Phó Quốc Hoa trắng bệch, khó coi giống như ăn phải con ruồi, ông ta căm tức nhìn Diệp Bắc Minh, gào thét nói: “Nhóc con, mày dám chém đứt cánh tay tao? Ông đây là Phó Quốc Hoa, phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc! Nhân vật khủng khiếp đứng thứ 50 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!”
Phó Quốc Hoa sắp phát điên rồi.
Đau đến mức khiến mặt mũi ông ta hoàn toàn méo mó.
Điên cuồng hét về phía Diệp Bắc Minh!
Huyết Ảnh thì đứng ở đó, ánh mắt nóng như lửa, gắt gao nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh.
Còn cả chiếc nhẫn trữ vật Diệp Bắc Minh đeo trên tay.
“Thanh kiếm này đột nhiên xuất hiện… thủ đoạn giống y như người phụ nữ đó…”
“Còn cả chiếc nhẫn! Người phụ nữ đó cũng đeo!”
Huyết Ảnh kích động, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhẫn, giao ra nhẫn!!!”
“Nếu không sẽ chết!”
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt lên người Huyết Ảnh: “Vốn đợi lát nữa xử lý mày, nếu mày không đợi được muốn chết như vậy thì tao tác thành cho mày trước”.
“Ha ha ha!”
Huyết Ảnh phách lối cười thành tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày tưởng mày là…”
Chữ ‘ai’ còn chưa nói ra.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long đánh tới!
Phí lời với mày làm gì?
Kiếm khí của kiếm Đoạn Long mang theo tiếng gào thét, phá vỡ không khí!
Chém về phía cổ họng Huyết Ảnh!
“Mày… mày coi Huyết Ảnh tao là người thế nào? Là mấy tên phế vật bị mày giết trong nháy mắt?”, Huyết Ảnh nổi giận.
Hán không chút né tránh, chìa hai tay ra!
Là một đôi thiết trảo!
Đây là thiết trảo được rèn từ thiên thạch ngoài không gian, cắm chặt vào bên ngoài tay Huyết Ảnh.
Vô địch!
Hướng về phía kiếm Đoạn Long!
Keng!.
Một tiếng giòn dã, ánh lửa lóe lên!
Cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
“A!!!”
Huyết Ảnh kêu thảm một tiếng, thiết trảo rèn từ thiên thạch bị kiếm Đoạn Long chém đứt giống như đậu hũ vậy!!!
Máu tươi b ắn ra!
Đôi thiết trảo của Huyết Ảnh và phần máu thịt của Phó Quốc Hoa dưới kiếm Đoạn Long không có bất kỳ khác biệt gì.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Huyết Ảnh hoảng sợ lui về phía sau, đôi mắt dưới lớp mặt nạ đều là sợ hãi: “Sao có thể chứ?”
“Đây là kiếm gì vậy?”
“Rít!!!”
Huyết Ảnh bừng tỉnh hiểu ra, kêu lên một tiếng: “Đây là kiếm người phụ nữ kia để lại cho mày?”
Diệp Bắc Minh mặt lạnh lùng: “Mày nói nhảm nhiều quá!”
Bước nhanh về phía trước, một kiếm đâm vào bụng Huyết Ảnh!
Huyết Ảnh muốn tránh, nhưng căn bản không tránh nổi.
Mẹ nó quá nhanh!
Tất cả nội lực đều tản mất, Huyết Ảnh giống như chó chết nằm trên đất.
Thái độ quay ngoắt 180 độ.
“Tha mạng... Tha mạng… Diệp Bắc Minh, tôi biết lỗi rồi, cầu xin anh tha cho tôi! Tôi chỉ là một trưởng lão nhỏ ở điện Huyết Hồn, cũng là phụng mệnh làm việc thôi!”, Huyết Ảnh dập đầu như giã tỏi, đầu trầy trụa hết.
Phó Quốc Hoa trợn tròn mắt, cứng ngắc tại chỗ.
Mẹ nó!
Huyết Ảnh ở trước mặt ông ta mạnh là thế, sao trong nháy mắt đã sợ mất mật rồi?
Nếu như Phó Quốc Hoa là Huyết Ảnh, nhất định cũng sợ mất mật.
Sức chiến đấu lớn nhất của Huyết Ảnh chính là đôi móng vuốt rèn từ thiên thạch này.
Vậy mà cũng bị kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh một kiếm chém đứt!
Lại bị một kiếm phế bỏ đan điền, không bị dọa sợ mới lạ.
“Là ông tự ra tay hay tôi ra tay?”
“Mày đừng hòng!!!”
Phó Quốc Hoa da đầu tê dại, ấn vào một viên gạch trên vách tường.
Một cánh cửa ngầm xuất hiện.
Ông ta xoay người, muốn xông vào cửa ngầm!
Soạt!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh giống như quỷ, ngăn trước mặt Phó Quốc Hoa: “Ông muốn đi đâu?”
Con ngươi Phó Quốc Hoa co rút lại: “Mày…”
Bùm!
Diệp Bắc Minh đá một cước bể đan điền Phó Quốc Hoa, toàn thân ông ta mất hết võ công, thê thảm nằm trên đất!
Diệp Bắc Minh chậm rãi ngồi xuống: “Nói, tình hình năm đó thế nào?”
Phó Quốc Hoa không còn tâm lý may mắn nữa, nói ra toàn bộ chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước.
Nhà họ Tần Cổ Võ, nhà họ Long Cổ Võ, điện Huyết Hồn là chủ mưu bao vây tấn công mẹ anh!
Còn có một bộ phận Tông Sư võ đạo cũng xem như là đồng lõa!
Năm đó Phó Quốc Hoa cũng chỉ là một Tông Sư nằm ngoài top 300 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu mà thôi!
Vì được chia ba viên đan dược nên mới có thực lực võ đạo như ngày hôm nay.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, anh đã biết gần hết chân tướng.
Lại lấy ra một danh sách: “Người phía trên này có phải đều ra tay?”
Phó Quốc Hoa liếc nhìn: “Tất cả đều ở phía trên này”.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Người phía trên này đều phải chết!”
“Cái gì?”
Phó Quốc Hoa kinh hãi: “Diệp Bắc Minh, mày điên rồi?”
“Những cái tên phía trên gần như là một nửa giang sơn của giới võ đạo Hoa Hạ. Trong bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu cũng có đến 30% võ giả!”
“Mày muốn giết sạch bọn họ?”
“Giới võ đạo sẽ đại loạn!! Long Quốc cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng vô cùng lớn!”
“Không liên quan đến ông”, Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông có thể lên đường rồi”.
Phó Quốc Hoa hoảng sợ cầu xin tha thứ: “Diệp Bắc Minh, đừng giết tôi! Đừng mà!”
“Mấy năm nay tôi tích lũy được rất nhiều tài sản, rất nhiều mối quan hệ, rất nhiều phụ nữ!!”
“Cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu…”
Ầm!
Diệp Bắc Minh giáng một chưởng, cách không đánh chết Phó Quốc Hoa.
Huyết Ảnh ở bên cạnh dựng tóc gáy.
Cậu thanh niên này sát phạt quả quyết, giống như thần chết vậy!
Hắn bị dọa sợ rồi!
Còn đáng sợ hơn thánh sứ của điện Huyết Hồn.
Bởi vì khi hắn đối mặt với thánh sứ cũng không có cảm giác này!
Huyết Ảnh chủ động mở miệng, cố gắng giữ vững giọng điệu bình tĩnh: “Diệp... Diệp Bắc Minh… Anh… anh đừng giết tôi, tôi… tôi có thể nói cho anh biết bí mật… của điện Huyết Hồn…”
Giọng nói đang run rẩy!
Huyết Ảnh ngược lại đang cố giữ ổn định.
Nhưng cơ thể lại không chịu khống chế!
Diệp Bắc Minh phun ra mấy chữ: “Không có hứng thú”.
Ầm!
Dù sao anh cũng phải diệt điện Huyết Hồn.
Điện Huyết Hồn có bí mật, liên quan đếch gì đến anh?
Ra khỏi mật thất.
Diệp Bắc Minh nhìn danh sách chết trong tay: “Ở Long Đô còn có Tiêu Thiên Chiến, Hạ Vũ Thần, Lưu Bán Thành…”
“Hôm nay, tôi tiễn các người lên đường!”
Soạt!
...
Lúc này, trụ sở chính hiệp hội võ đạo.
Tiêu Thiên Chiến đang họp, thân là một trong các nguyên lão hiệp hội võ đạo.
Mỗi ngày bận trăm công ngàn việc.
Trong phòng họp có rất nhiều võ giả cấp nguyên lão.
“Tiêu Thiên Chiến!”
Đột nhiên, một giọng nói truyền tới.
Soạt!
Tất cả ánh mắt đều nhìn ra cửa lớn phòng họp.
“Ai?”
“Lá gan lớn vậy, dám không ngừng gọi tên của lão Tiêu?”
“Tên khốn từ đâu đến!”
Một vài lão giả mở miệng trách mắng.
Một giây kế tiếp.
Một cậu thanh niên từ cửa lớn phòng họp đi vào, liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Chiến đang ngồi trong hội trường.
Tiêu Thiên Chiến nheo mắt: “Cậu là… Diệp Bắc Minh?”
Theo bản năng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Giết ông!”
Một bước bay lên không, trực tiếp ra tay!
“Con mẹ nó ngông cuồng!!!”
Tiêu Thiên Chiến nổi giận, bất chấp hình tượng.
Đổi lại là ai cũng không nhịn nổi!
Trường hợp gì vậy?
Con mẹ nó đây là phòng hội nghị trụ sở chính hiệp hội võ đạo, Diệp Bắc Minh xuất hiện, còn nói muốn giết ông ta?
Còn có vương pháp sao?
Còn có thiên lý sao?!!!
Ầm!
Không đợi mọi người nghĩ nhiều, Diệp Bắc Minh nhảy lên, xuất hiện bên cạnh Tiêu Thiên Chiến, đánh ra một quyền!
“Cút!!!”
Tiêu Thiên Chiến quát lớn, đấu một quyền với Diệp Bắc Minh.
Phốc!
Cánh tay nổ tung, trực tiếp phế bỏ.
Một quyền của Diệp Bắc Minh rơi vào ngực Tiêu Thiên Chiến, đánh lõm xương sườn ông ta, sau lưng nhô ra.
Nội tạng nát vụn!
Chết ngay tại chỗ!
Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau!
Hôm nay, Diệp Bắc Minh một mình xông vào hội nghị trụ sở chính hiệp hội võ đạo, trong nháy mắt giết Tiêu Thiên Chiến!
“Hạ Vũ Thần chưa tới”.
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn, xoay người chuẩn bị rời đi.
Một tiếng rống giận truyền tới: “Diệp Bắc Minh, mày coi đây là đâu? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Một hơi.
Mấy chục trưởng lão hiệp hội đứng dậy, giận dữ nhìn Diệp Bắc Minh, sát ý lạnh thấu xương.