152: Nụ Hôn
“Bởi vì công hiệu của đan dưỡng nhan thực sự quá lợi hại, bây giờ tôi đã ngồi chắc trên vị trí chủ tịch công ty dược phẩm Thiên Hương”.
“Ngụy Tử Khanh cũng thê thảm chạy về Long Đô rồi”.
“Cả công ty dược phẩm Thiên Hương, bây giờ do tôi quyết định”.
“Anh Diệp, nếu không phải có đan dưỡng nhan của anh, chắc chắn tôi không có địa vị như bây giờ!”, Ngụy Yên Nhiên cảm kích nói.
Cô ta vẫn hy vọng buổi tối Diệp Bắc Minh có thể đến dự tiệc.
Diệp Bắc Minh từ chối nói: “Thôi bỏ đi, công ty dược phẩm Thiên Hương vốn không có quan hệ gì với tôi”.
“Tôi cũng nợ cô một ân tình, chỉ đến đây thôi”.
Chỉ đến đây thôi…
Bốn chữ này, đã làm tổn thương trái tim Ngụy Yên Nhiên!
Cô ta cay sống mũi, sắp òa khóc luôn rồi.
Nữ thư ký bên cạnh cũng nhìn ra tình hình không đúng.
Ngụy Yên Nhiên cố nở nụ cười: “Được, vậy… liên lạc sau nhé”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh tắt máy.
Chỉ còn lại Ngụy Yên Nhiên đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng dáng Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai dần đi xa.
‘Đúng thế! Mình và anh ta vốn không có quan hệ gì!’
‘Ngụy Yên Nhiên, mày suy nghĩ viển vông đơn phương làm gì?’
Đi dạo một vòng.
Ba người tìm một nhà hàng dùng bữa.
Diệp Bắc Minh mua sắm một lúc hết mấy triệu.
Đều là hàng hiệu cao cấp.
Đã là phụ nữ của mình, cũng là hôn sự mà bố mẹ nuôi định cho anh, Diệp Bắc Minh cũng không từ chối.
Chỉ là, hiện tại anh không thể kết hôn.
Cho nên chỉ có thể bù đắp cho Chu Nhược Giai về mặt vật chất.
Vừa ngồi xuống, Diệp Bắc Minh liền nói: “Nhược Giai, có lẽ anh phải rời khỏi Trung Hải một thời gian”.
“Ừm”.
Chu Nhược Giai gật đầu, ngoan ngoãn cười nói: “Em đợi anh về”.
Tô Ấu Ninh bất ngờ: “Nhược Giai, sao cậu không hỏi anh ấy đi đâu?”
Chu Nhược Giai lắc đầu: “Anh Bắc Minh phải đi làm việc quan trọng, mình hỏi nhiều vậy làm gì”.
“Anh ấy làm xong việc, sẽ tự về tìm mình”.
Cô rất hiểu chuyện!
Tô Ấu Ninh trợn trừng mắt.
Cậu nghĩ thoáng thật đấy!
Diệp Bắc Minh bắt đầu gọi món, tôm hùm, gan ngỗng, bào ngư, mỗi món một phần.
Và mở cả một chai rượu vang Lafite.
Bỗng nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm nhận được chưa?”
“Cách đây ba trăm mét, có người đang theo dõi cậu!”
Diệp Bắc Minh có cùng cảm nhận với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Lúc này, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía tòa nhà văn phòng đối diện qua khung cửa sổ sát đất khổng lồ của nhà hàng.
Soạt!
Một bóng người lóe lên rồi biến mất!
“Đáng chết, sao đột nhiên hắn lại nhìn về bên này? Là trực giác của võ giả ư?”, người đàn ông Đông Doanh rất bất ngờ.
Đã bị phát hiện, hắn không thể tiếp tục theo dõi Diệp Bắc Minh, bèn quay người bỏ đi.
“Người Đông Doanh?”
Diệp Bắc Minh hơi kích động trong lòng, lập tức đứng lên.
“Nhược Giai, anh còn có chuyện phải đi trước đây”.
Chu Nhược Giai đứng lên, kéo cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Đợi đã!”
“Sao thế?”
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ.
Chu Nhược Giai trực tiếp hôn anh.
Đến ba phút mới buông anh ra.
Khuôn mặt đỏ bừng!
Rất nhiều người trong nhà hàng đều nhìn sang bằng ánh mắt ghen tỵ!
Chu Nhược Giai quá đẹp, một đại mỹ nữ như vậy lại chủ động hôn Diệp Bắc Minh, có ai mà không ghen tỵ?
Chu Nhược Giai đỏ mặt, chớp đôi mắt to, vành tai đỏ bừng: “Anh Bắc Minh, anh đi đi”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười, vuốt lại mái tóc cho cô: “Đợi anh quay lại nhé”.
“Vâng”.
Chu Nhược Giai thánh thót trả lời một câu.
Đợi khi Diệp Bắc Minh đi khỏi, Tô Ấu Ninh hơi bất ngờ: “Nhược Giai, sao cậu lại cho anh ấy đi như vậy?”
“Khó khăn lắm anh ấy mới đến Trung Hải một lần, để anh ấy ở bên cậu nhiều hơn chứ”.
“Cũng nên hâm nóng tình cảm của hai người”.
Chu Nhược Giai mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Ấu Ninh, cậu không hiểu đâu, đàn ông như anh Bắc Minh, trong lòng có mình là đủ rồi! Anh ấy là chân long, mình không giữ được anh ấy”.
Tô Ấu Ninh nghi hoặc: “Rốt cuộc anh ấy là ai?”
“Cậu đoán xem?”
Chu Nhược Giai mỉm cười thần bí.
…
Nếu muốn đến tòa nhà đối diện.
Đi xuống tầng rồi đi qua đó, chắc chắn là không kịp.
Diệp Bắc Minh đi thang máy lên thẳng sân thượng.
Mấy bảo vệ đang tuần tra.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, tất cả đều đi đến: “Nhà hàng cấm khách hàng lên sân thượng, mời anh xuống ngay lập tức”.
Diệp Bắc Minh không thèm để ý những người bảo vệ này, bước một bước lao ra.
Đến sát mép sân thượng, nhảy vụt lên.
“Vãi!”
“Nhảy lầu rồi!”
Mấy tên bảo vệ đều sợ ngẩn người, lao đến bên rìa sân thượng nhìn xuống phía dưới.
Ấy?
Anh ta đâu rồi?
Một bảo vệ trong đó chỉ tay về phía đối diện, hàm răng run lập cập: “Đang..
đang...!đang ở tòa nhà đối diện!”
“Cái gì?”
Mấy tên bảo vệ kinh hãi nhìn qua.
Nhìn thấy trên sân thượng tòa nhà đối diện có một bóng người mau chóng rời đi.
Tất cả mọi người đều trố mắt, tê dại da đầu.
Có còn là người không? Hai tòa nhà ít nhất cũng cách nhau hai trăm mét.
Chỉ một cú lấy đà đã nhảy qua đó?
Nếu tham gia thế vận hội Olympic, chẳng phải sẽ trực tiếp đoạt quán quân sao!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, đến bên ngoài một căn phòng.
Cánh cửa đóng hờ, đẩy nhẹ một cái là mở, bên trong trống không.
Không có một ai!
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Vừa nãy lỡ mất ba phút với Nhược Giai, hắn chạy mất rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn do dự: “Cậu nhóc, thực ra cậu muốn tìm được người theo dõi cậu cũng không phải không được”.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Ông làm được hả?”
“Đương nhiên là được”.
“Làm thế nào?”
“Cậu tìm một lượt trong phòng này xem có dấu vết của kẻ đó không”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý, bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
Anh nhìn thấy một vài đầu thuốc lá ở trong thùng rác bên cạnh cửa sổ!
Có đến ba bốn cái.
Có lẽ là người Đông Doanh theo dõi anh đã hút thuốc ở đây.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Rạch đầu ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu lên trên”.
“Ông muốn gì làm?”
“Cứ làm theo tôi là được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Một ý niệm, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay anh, rạch đầu ngón tay.
Một giọt máu rơi trên đầu mẩu thuốc lá..
“Càn Khôn vô cực, vạn dặm truy tông!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu Diệp Bắc Minh.
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh rùng mình, một cái bóng màu máu xuất hiện trước mặt anh.
Thậm chí có thể nhìn rõ cảnh tượng mơ hồ gần đó!
Lúc này hắn ta đang chạy thật nhanh trong đám đông.
Sau đó, nhảy lên một chiếc xe.
Chiếc xe đi ra khỏi khu nội thành náo nhiệt Trung Hải, đến một bến tàu.
Cái bóng màu máu đó xuống xe, rồi lên một chiếc tàu chở khách.
Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Đó là thần thông gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Một loại thuật truy đuổi đơn giản thôi, những thứ trong vòng bán kính mười ngàn dặm, chỉ cần có khí tức của đối phương, thì có thể điều tra được vị trí của đối phương một cách chuẩn xác”.
“Nhưng thực lực của cậu quá yếu, không nhìn được phạm vi mười ngàn dặm, một hai trăm dặm chắc không vấn đề”.
Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh kích động!
“Nếu nói như vậy thì tôi có thể tìm được tung tích của bố mẹ tôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Trên lý thuyết thì được, nhưng cậu phải tìm được một vài thứ mà bố mẹ cậu để lại”.
“Hơn nữa, khí tức trên đó phải chưa tiêu tan”.
Diệp Bắc Minh nói: “Miếng ngọc bội này có được không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu: “Không được, đã quá lâu rồi, trên miếng ngọc không còn khí tức của mẹ cậu”.
“Được thôi”.
Diệp Bắc Minh hơi thất vọng.
Anh quay người rời khỏi khu nội thành náo nhiệt, chạy thẳng đến bến tàu chỗ người Đông Doanh đang ở đó.
Một chiếc tàu vô cùng to lớn đỗ bên bến tàu.
Đường trải thảm đỏ.
Ánh đèn lấp lánh.
Các đại minh tinh, phú hào hàng đầu, nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều lên tàu!
Vô cùng náo nhiệt.
Hào quang máu màu đỏ bao trùm cả chiếc tàu, còn những người lên xuống chiếc tàu dường như không nhìn thấy.
“Huyết khí nặng quá, trên tàu có thứ có thể uy hiếp cậu!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh tỏ sắc mặt nghiêm trọng: “Là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thản nhiên: “Cậu không cần căng thẳng, nếu có nguy hiểm, tôi có thể toàn lực ra tay, giết sạch tất cả”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Lên trước xem sao rồi tính!”
Khi anh đang định lặng lẽ trà trộn đi lên.
Đột nhiên.
Một giọng nói vui mừng vang lên phía sau: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh quay đầu.
Ngụy Yên Nhiên đi gày cao gót, cất đôi chân dài bước nhanh đi đến.
Cô ta mặc váy dạ hội màu đỏ.
Hoa nhường nguyệt thẹn.
Ngực khoét sâu!
Hở vai!
Tấm lưng tr ắng nõn nà!
Diệp Bắc Minh cũng thấy kỳ lạ: “Sao cô cũng ở đây?”
Ngụy Yên Nhiên ngẩn người, sau đó phì cười nói: “Vừa nãy chẳng phải tôi gọi cho anh, mời anh tham dự yến tiệc sao?”
“Yến tiệc mà tôi nói được tổ chức trên chiếc tàu này, tối nay sẽ có rất nhiều người quyền quý tham dự”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Bắc Minh tối lại, nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.
“Người của gia tộc Cổ Võ?”
Bọn họ cũng đến ư?”
Xem ra chiếc tàu này không hề đơn giản.
Không những có người Đông Doanh, mà còn có người của gia tộc Cổ Võ.
Mấy người của gia tộc Cổ Võ chính là đám người Khương Sơn Hà.
Mấy ngày trước, trên tàu cao tốc về Giang Nam, Diệp Bắc Minh từng va chạm với mấy người này.
“Ừm?”
Khương Sơn Hà cảm nhận được ánh mắt của Diệp Bắc Minh.
Bỗng nhiên quay đầu!
Bốn mắt nhìn nhau.
“Là hắn ta?”
Khương Bộ Trần cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh.
Anh ta nghiến đến sắp vỡ cả răng!
Hôm đó trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh đã đập vỡ vai của anh ta bằng một chưởng.
Còn bắt anh ta quỳ xin lỗi.
Là người của gia tộc Cổ Võ, anh ta có lúc nào phải chịu ấm ức như vậy?
Kẻ thù gặp nahu, vô cùng đỏ mắt, không ngờ hôm nay gặp được Diệp Bắc Minh ở đây.
Khương Sơn Hà lắc đầu: “Làm việc chính quan trọng hơn, gặp người Đông Doanh trước rồi tính”.
“Diệp Bắc Minh này, sớm muộn cũng phải cho hắn chết!”
Mấy người lên thẳng tàu.
…
“Gia tộc Cổ Võ?”
Ngụy Yên Nhiên hơi kinh ngạc, cô ta không phải là người của giới võ đạo, tuy xuất thân từ nhà họ Ngụy ở Long Đô.
Nhưng chưa từng nghe nói đến gia tộc cổ tộc gì đó.
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Không có gì, đưa tôi cùng lên tàu đi”.
Ngụy Yên Nhiên cười rất vui: “Tôi rất vinh hạnh”.
“Đi thôi”.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đi về phía tàu.
Diệp Bắc Minh đi theo phía sau, hai người một trước một sau đi lên tàu.
Thông qua các chốt kiểm tra, Diệp Bắc Minh đi vào trong một đại sảnh rộng hơn chục ngàn mét vuông.
Bên trong có ba bốn ngàn người, đều là nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong giới thượng lưu Trung Hải.
“Diệp Bắc Minh, là anh ta!”
Rất nhiều phú hào nhận ra Diệp Bắc Minh.
Mọi người đều kích động!
Hôm nay trên đỉnh của núi Bàn Long, Diệp Bắc Minh đánh chết Quân Kiếm Phong bằng một quyền, để lại ấn tượng không thể nào phai trong lòng tất cả mọi người.
“Anh Diệp, xin chào, tôi là Lý Truyền Hạo, mong được làm quen với anh”.
“Anh Diệp, tôi là Lưu Tam Sinh, kinh doanh vàng bạc châu báu…”
“Anh Diệp…”
Một đám phú hào ào lên.
Vây chật kín quanh Diệp Bắc Minh.
Ngay cả chủ tịch của công ty dược phẩm Thiên Hương như Ngụy Yên Nhiên cũng bị người khác chen sang một bên, không người hỏi thăm.
“Các vị, xin lỗi, tôi còn có chút việc”.
Diệp Bắc Minh đẩy mọi người ra.
Đi về hương bóng đỏ máu đó.
Trực tiếp rời khỏi đại sảnh!
Men theo hành lang, định đi sâu vào con tàu.
Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong phạm vi năm trăm mét, tất cả mọi thứ đều không thể thoát khỏi con mắt của Diệp Bắc Minh.
Lúc này, cảm nhận của Diệp Bắc Minh giống như cái ra-đa.
Tất cả mọi thứ trong tàu đều trong đầu của anh!
Trong căn phòng ở tầng trên, có rất nhiều phú hào đang làm chuyện không thể miêu tả với phụ nữ Đông Doanh ở trên giường.
Tầng thứ hai dưới boong tàu.
Nơi này là một sòng bạc lớn, mấy trăm phú hào đang đánh bài tại đây.
Tầng thứ ba phía dưới boong tàu.