146: Không Chiến Mà Thắng


Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy”.

“Trời ơi!”

Lý Gia Hinh như nhặt được bảo vật.

Phương thuốc như vậy đối với nhà họ Lý mà nói còn trân quý hơn bất kỳ thứ đồ gì!!!

Đan dược đề thăng thực lực võ giả, hơn nữa còn là võ giả dưới Võ Vương.

Chắc chắn sẽ là giá trên trời!

Nếu xuất hiện ở đấu giá quốc tế, chắc chắn đáng tiền hơn đỉnh Thanh Mộc này.

Đan đỉnh luôn có.

Phương thuốc không thường có sẵn.

Giá trị của phương thuốc còn cao hơn đan đỉnh nhiều.

Lý Gia Hinh cất giữ phương thuốc, chuẩn bị sau khi về Cảng Đảo, lập tức cho đan sư nhà họ Lý luyện chế!

Còn về chuyện Diệp Bắc Minh bổ sung phương thuốc như thế nào, cô ta không hỏi nhiều, ai mà không có chút bí mật chứ?

Đồng thời.

Lý Gia Hinh còn suy đoán, liệu Diệp Bắc Minh có thể luyện chế đan Ngưng Khí hay không?

Suy nghĩ cẩn thận một chút, lại cảm thấy không thể nào.

Nếu Diệp Bắc Minh trẻ tuổi như vậy lại là một đan sư, vậy đã quá nghịch thiên rồi!

Những đan sư nhà họ Lý nuôi dưỡng, có ai tuổi không trên 50 chứ?

“Cảm ơn anh Diệp!”

“Bắt đầu từ bây giờ, anh Diệp chính là khách quý của nhà họ Lý tôi”.

“Sau này, anh Diệp chỉ cần muốn đi Cảng Đảo, tất cả xuất hành, máy bay, khách sạn nhà họ Lý tôi bao hết!”, Lý Gia Hinh trịnh trọng nói.

Đây là một loại thái độ.

Thái độ muốn kết giao với Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Chuyện thứ hai, tôi hy vọng cô Lý giúp tôi một chuyện”.

“Giúp tôi điều tra buổi đấu giá ở thành phố Nam Kinh hai mươi ba năm trước”.

Lý Gia Hinh đồng ý: “Chuyện này đơn giản, bây giờ tôi tra giúp anh!”

Mỗi buổi đấu giá của Sothebys đều được ghi chép lại.

Không khó tra ra buổi đấu giá hai mươi ba năm trước!

Cô ta cầm điện thoại, mở một phần mềm.

Tìm kiếm trong đó!

“Ừm, hai mươi ba năm trước, chính vào năm 1999”.

“Buổi đấu giá… Giang Nam…”

“Tìm được rồi!”, tốc độ của Lý Gia Hinh rất nhanh.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nhìn sang.

Lý Gia Hinh nhướng mày: “Ơ? Kỳ quái vậy?”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Sao thế?”

Lý Gia Hinh bất ngờ: “Ghi chép trong buổi đấu giá này bị người ta thủ tiêu rồi”.

“Mặc dù là có buổi đấu giá này, nhưng vật phẩm cụ thể bán đấu giá, còn có danh sách người tham dự đều biến mất”,

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.

Quả nhiên như vậy!

Lời Lâm Thương Hải nói e rằng là thật.

Hai mươi ba năm trước, tại buổi đấu giá Sothebys ở Giang Nam.

Mẹ của anh có mặt tại đó!

Mà những người tấn công vây giết mẹ anh cũng có mặt.

Có người dùng chút thủ đoạn xóa bỏ ghi chép của buổi đấu giá.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Cáo từ!”

Lý Gia Hinh nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, ở lại ăn bữa cơm chứ?”

“Không cần”.

Diệp Bắc Minh trực tiếp rời đi.

Chỉ còn lại Lý Gia Hinh ngồi trong phòng VIP, mặt đẹp biến ảo.

Sothebys thành lập hơn một trăm năm nay, mỗi buổi đấu giá đều được ghi chép lại.

Rốt cuộc ai đã thủ tiêu buổi đấu giá hai mươi ba năm trước ở Giang Nam kia?

“Vì sao anh Diệp muốn biết?”

“Rốt cuộc hai mươi ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Gia Hinh nghĩ thế nào cũng không ra, cô ta hạ lệnh: “Người đâu, đi thăm dò cho tôi, rốt cuộc buổi đấu giá hai mươi ba năm trước đã xảy ra chuyện gì!”

...!
Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi chi nhánh Sothebys Trung Hải.

Tô Mạc Già liền gọi điện tới: “Thiếu soái, vừa nhận được tin tức mới nhất”.

“Sao vậy?”

Diệp Bắc Minh hỏi.

Tô Mạc Già cười nói: “Thiếu soái, đại hội quân võ bị hủy bỏ rồi”.

“Hủy bỏ?”, Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.

Tô Mạc Già gật đầu: “Đúng vậy, đều do tôi làm bại lộ thân phận thiếu soái”.

“Người tham gia đại hội quân võ biết thực lực khủng khiếp của anh, bọn họ suy đoán, một khi anh tham gia đại hội quân võ, bọn họ căn bản không có phần thắng”.

“Mười phút trước, Lang Quốc, Hùng Quốc, Ưng Quốc, đảo quốc Đông Doanh, Tượng Quốc, Thúy Quốc… toàn bộ đều rút lui khỏi cuộc so tài”.

“Long Quốc chúng ta không chiến mà thắng…”

Tô Mạc Già có chút đắc ý: “Chúng ta trở thành nước dự thi duy nhất, trực tiếp đạt quán quân”.

“Còn chưa bắt đầu đã kết thúc?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ.

...!
Trụ sở chính tổng hội hiệp hội võ đạo Long Quốc tại Long Đô.

Bên trong phòng họp.

Ảm đạm không ánh sáng.

Một đám người đang quan sát video phát trên màn hình lớn.

Chính là hình ảnh Diệp Bắc Minh chiến đấu với Quân Kiếm Phong!

Video ngắn ngủi chưa tới ba phút.

Chiếu khoảng bảy tám lần!

“Thân pháp nhanh quá! Tốc độ nhanh! Sức mạnh cũng nhanh!”, đột nhiên, một người đàn ông trung niên lạnh lùng mở miệng: “Ba chiêu Quân Kiếm Phong ra tay này, nếu Võ Linh bình thường sẽ bị ông ta trực tiếp đánh chết”.

“Diệp Bắc Minh này nhìn có phần hời hợt, trên thực tế mỗi bước đều làm vô cùng thích hợp”.

“Không lãng phí chút nội lực nào, tất cả đều hoàn mỹ tránh được công kích của Quân Kiếm Phong!”

“Đặc biệt là một quyền cuối cùng!”

Sắc mặt người đàn ông trung niên nặng nề: “Đã có người giải phẫu thi thể của Quân Kiếm Phong, tim ông ta bể nát trong nháy mắt, vô cùng đều nhau!”

“Nói cách khác, Diệp Bắc Minh đã đạt đến đỉnh cao trong khống chế nội lực!”

“Trẻ tuổi!”

“23 tuổi!”

“Yêu nghiệt!”

Sau khi người đàn ông trung niên nói xong.

Trong phòng họp tĩnh mịch!

Một lão giả kỳ quái: “Thật bất thường, Diệp Bắc Minh từ đâu xuất hiện vậy?”

Cộp cộp cộp cộp!

Một loạt tiếng bước chân,

Có người tới phân phát cho mọi người trong phòng họp một bộ tài liệu.

Trên đó chính là tin tức chi tiết về Diệp Bắc Minh.

Còn bổ sung thêm một tấm hình!

“23 tuổi, người Giang Nam...”

“Dáng vẻ đó!”

“Rít!”

Mọi người nhìn thấy hình Diệp Bắc Minh, tất cả đều hít một hơi lạnh.

Trong đầu tất cả mọi người không hẹn mà cùng hiện lên khuôn mặt một người phụ nữ!

Nghĩ lại chuyện xảy ra ở thành phố Giang Nam năm đó.

Im lặng một hồi!

“Trông rất giống người phụ nữ đó!!!”, có người kinh ngạc nói.

Một thành viên cấp cao của hiệp hội võ đạo nhướng mày: “Chẳng lẽ thật sự là con của người phụ nữ khủng khiếp kia?”

“Năm đó lúc chúng ta ra tay, thật trùng hợp bà ta lại đang mang thai!”.

147: Danh Sách Chết


“Không thể nào!”

“Chắc chỉ trông giống nhau thôi”.

“Đúng, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Điều tra trước đã rồi nói tiếp”, một vài lãnh đạo cấp cao của hiệp hội võ đạo khác rối rít lắc đầu.

Mọi người cũng cảm thấy chuyện không thể trùng hợp như vậy.

Đột nhiên, một lão giả ngồi trong góc lên tiếng: “Hắc hắc, ngộ nhỡ thật sự là hắn thì sao?”

“Chuyện năm đó của chúng ta, bây giờ nói ra cũng mất mặt!”

“Nếu đứa nhỏ này mà biết mẹ hắn bị chúng ta đối xử như vậy, liệu có báo thù không?”

Yên lặng!

Một lúc sau.

Một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Vậy thì giết!”

“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”

“Liên lạc với những người khác, nói với những người có mặt ở đó năm ấy, con của người phụ nữ kia đã quay trở lại rồi!”

...

“Thiếu soái, anh ở đâu vậy?”

Tô Mạc Già hỏi.

Diệp Bắc Minh nói ra vị trí của mình.

Tô Mạc Già khẽ mỉm cười: “Thiếu soái, đại hội quân võ lần này Long Quốc chúng ta không chiến mà thắng”.

“Mấy vị đại soái của Long Hồn rất vui, đúng lúc anh đang ở Trung Hải, họ lo lắng anh cần dùng người”.

“Cho nên tạm thời giao phân đội nhỏ Long Hồn của Trung Hải cho anh quản lý”.

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Ồ? Phân đội nhỏ của Long Hồn?”

“Đúng vậy”.

Tô Mạc Già gật đầu.

Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát, trực tiếp từ chối: “Tôi không có hứng thú, hay là thôi”.

Nếu bảo anh kiểm soát đám người Vạn Lăng Phong hay Lâm Thương Hải.

Anh còn có chút hứng thú!

Một đám binh lính Long Hồn?

Diệp Bắc Minh không có một chút hứng thú nào.

Có lẽ về sau còn muốn anh huấn luyện binh lính của Long Hồn!

Thôi đi!

Thứ nhất, lãng phí thời gian.

Thứ hai, anh phải tìm tin tức của mẹ.

Không thể phân thân.

Tô Mạc Già suýt sái quai hàm: “Thiếu soái, anh… từ chối?”

“Đây là văn kiện đỏ của trung khu, anh… không thể từ chối”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Nếu không thể từ chối, vậy cô nói với bọn họ tôi xin từ chức quân hàm thiếu soái”.

“Hả?!!!”

Tô Mạc Già càng kinh hãi, con ngươi cô ta co lại.

Sắp phát điên rồi!

Từ chức quân hàm thiếu soái?

Đây chính là quân hàm thiếu soái đó!

Rất nhiều người vật lộn cả đời, lập được vô số chiến công, có lẽ không bò nổi lên vị trí đó.

Diệp Bắc Minh lại muốn từ bỏ?

Trong đầu Tô Mạc Già hỗn loạn, qua hai phút mới hoàn hồn lại.

Cô ta không dám tin đáp lại: “Thiếu soái, anh chắc chắn?”

“Chắc chắn”.

“Được rồi, tôi sẽ phản hồi lên phía trên”, cuối cùng Tô Mạc Già đã chấp nhận sự thật này, cô ta lại chuyển chủ đề: “Danh sách anh đưa cho tôi, tôi cũng đã điều tra xong rồi”.

Mạng lưới tình báo của Long Hồn trải rộng khắp nơi trên thế giới.

Võ giả có danh tiếng!

Hơn nữa còn là võ giả có trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, rất dễ dàng tìm thấy.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, sát ý lạnh như băng: “Đưa cho tôi, tôi cần ngay bây giờ!”

“Được”.

Tô Mạc Già gật đầu: “Tôi lập tức đón anh, anh ở đâu?”

Diệp Bắc Minh nói vị trí của mình.

Tốc độ của Tô Mạc Già rất nhanh, trên người cô ta mặc quân trang Long Hồn.

Tư thế hiên ngang!

Xe dừng bên đường, cô ta đích thân xuống xe: “Thiếu soái, mời lên xe!”

Rất nhiều người đi đường mắt sáng lên!

“Nữ quân nhân quá ngầu!”

“Nhìn trông cô ta rất trẻ”.

“Vậy mà đã là trung tá rồi!”

“Ơ, cậu thanh niên kia là ai, trông rất quen!”, có người đi đường lưỡng lự.

Một người đi đường bừng tỉnh hiểu ra: “Mẹ kiếp, đây không phải cậu thanh niên giới thiệu sản phẩm đan Dưỡng Nhan trong buổi họp báo của dược phẩm Thiên Hương sáng nay sao?”

“Hình như đúng là anh ta!”

Rất nhiều người kinh hãi.

Diệp Bắc Minh đã lên xe, nhanh chóng rời đi.

Lúc này, Diệp Bắc Minh ngồi hàng ghế sau, cầm danh sách trong tay.

Thông tin được in trên giấy A4.

“Phương Kim Minh, đứng thứ 127 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 69 tuổi, hiện sống ở Hà Tây”.

“Tụng Bạc Thiện, đứng thứ 89 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, hiện sống ở Hùng Quốc”.

“Doãn Thiên Hùng, đứng thứ 105 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 85 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.

“Trương Nhất Phong, đứng thứ 103 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 88 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.

“Lưu Bán Thành, đứng thứ 67 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 75 tuổi, hiện sống ở Long Đô”.

“Phong Càn Khôn, đứng thứ 49 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 66 tuổi, hiện sống ở Cảng Đảo”.

“Yagyu Ittou Mamoru, đứng thứ 55 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 77 tuổi, hiện sống ở đảo quốc Đông Doanh”.

...

“Phó Quốc Hoa…”

“Tiêu Thiên Chiến…”

“Hạ Vũ Thần…”

“Lý Kiếm Trần, đứng thứ 8 bảng xếp hạng Tông Sư, 93 tuổi, hiện sống ở Thục Trung”.

Diệp Bắc Minh nhìn ‘danh sách chết’, trong mắt đều là khí lạnh.

Ngoại trừ người đã mất, còn lại hơn ba mươi người.

Những người này đều đã ra tay với mẹ anh vào hai mươi ba năm trước!

Trong mắt Diệp Bắc Minh, người xuất hiện trong ‘danh sách chết’.

Đã là một người chết rồi.

“Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong!’

“Hiện ở Trung Hải!!!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, nhìn vào hai cái tên này.

“Bọn họ vẫn đang ở Trung Hải?”

Giọng Diệp Bắc Minh giống như tử thần đòi mạng!

Tô Mạc Già bị dọa cho giật mình: “Tiểu sư bá, anh muốn làm gì?”

Cô ta chỉ thu thập thông tin của những người này.

Chưa từng nghĩ Diệp Bắc Minh thật sự muốn giết họ!

Cô ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh nói đùa.

Nhưng nhìn thấy sát ý từ trên người Diệp Bắc Minh tỏa ra, đây chắc chắn không phải nói đùa.

“Giết người!”

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ.

Rồi sau đó hạ lệnh: “Lái xe, đi đến nhà Doãn Thiên Hùng”.

“Cái gì?”

Tô Mạc Già hoàn toàn ngơ ngác.

...

Nhà họ Doãn ở Trung Hải.

Vườn hoa phía sau.

Đây là lâm viên mang phong cách Trung Hoa.

Phong cách cổ, hòn non bộ, ao hồ, đình nghỉ mát, tùng bách.

Cái gì cần có đều có!

Năm năm trước Doãn Thiên Hùng đã rửa tay gác kiếm, thôi giữ chức trong hiệp hội võ đạo Long Quốc!

Rời khỏi giới Võ Đạo.

Hiện đang ở trong nhà dắt chó đi dạo và nuôi cá, không quan tâm  đến tranh chấp ngoại giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play