143: Tin Tức Về Mẹ
Nội tâm Tô Mạc Già chấn động, suy nghĩ trong chốc lát, yên lặng gật đầu đi về phía xa.
Lúc này Lâm Thương Hải mặt đầy nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Thiếu chủ, là mẹ cậu”.
“Mẹ tôi?!!!”
Diệp Bắc Minh biến sắc, vội vàng nói: “Nói mau, xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thương Hải không dám sơ suất: “Chuyện này phải nói từ hai mươi ba năm trước”.
“Tôi khi đó vẫn còn là một Tông Sư võ đạo bình thường, cũng không có danh tiếng gì ở hành tỉnh Đông Nam”.
“Một tối, có một người phụ nữ thực lực khủng khiếp đến tìm tôi, còn đưa cho tôi một bức họa”.
“Bà ấy nói với tôi rằng, hai mươi ba năm sau, nếu có một thiếu niên xuất hiện trước mắt tôi, cho dù tôi có thân phận địa vị gì!”
“Đều phải nhận người trên bức họa là chủ nhân!”
Lâm Thương Hải nói: “Bà ấy còn để lại một ít đan dược, tôi ăn những đan dược này mới từ Tông Sư tiến vào Đại Tông Sư”.
“Cuối cùng tiến vào cảnh giới Võ Linh!”
“Nhà họ Lâm tôi mới có ngày hôm nay, tôi có thể ngồi vào được vị trí hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam cũng là vì thực lực của tôi đã được đề thăng lên rất cao!”
“Mà tất cả những điều này đều nhờ đan dược người phụ nữ này cho tôi”.
“Tôi hỏi qua bà ấy, người trên bức họa là ai, bà ấy nói là con trai mình!”
Lâm Thương Hải giải thích.
Vốn cho rằng chuyện của của hai mươi mấy năm trước đã sớm tan thành mây khói.
Ông ta quên mất rồi!
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, bởi vì Diệp Bắc Minh giết Mã Lập Quốc, kết oán với hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam.
Lâm Thương Hải nhìn thấy hình Diệp Bắc Minh ở một hội nghị.
Sau một hồi giải thích.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Không đúng, Lâm Thương Hải, ông đang lừa tôi!”
Một luồng uy thế khủng khiếp tấn công tới.
Lâm Thương Hải sợ hãi run rẩy, quỳ trên đất không dám ngẩng đầu.
Đây không phải một chàng thanh niên mới 23 tuổi.
Anh một quyền đánh chết người đứng đầu Trung Hải, Quân Kiếm Phong!
Lâm Thương Hải có chút hoảng hốt, vội vàng nói: “Thiếu… thiếu chủ, lời của tôi có vấn đề chỗ nào sao?”
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt cười lạnh.
“Sơ hở lớn nhất của ông chính là dù mẹ tôi sắp xếp tất cả, nhưng bà ấy làm sao biết hai mươi ba năm sau trông tôi như thế nào?”
Lâm Thương Hải cẩn thận giải thích: “Chuyện này tôi cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, mẹ cậu không thể nào biết hai mươi ba năm sau trông cậu ra sao”.
“Nhưng bức họa bà ấy để lại thật sự giống cậu như đúc”.
“Chuyện này tôi thật sự không lừa thiếu chủ cậu đâu!”
Để chứng minh chuyện này, Lâm Thương Hải đích thân cầm một chiếc hộp gấm từ xe ra.
Mở hộp gấm, một tờ giấy đã ngả vàng xuất hiện trước mắt.
Gần như giống y đúc Diệp Bắc Minh bây giờ!
Tờ giấy đã cũ.
Nét vẽ mơ hồ không rõ!
Nhưng vô cùng dịu dàng.
Vừa nhìn liền biết được làm bởi bàn tay phụ nữ.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Tờ giấy này quả thật có hơi cũ, không phải làm cho cũ”.
Diệp Bắc Minh lập tức ngây ra.
Thật chẳng lẽ là mẹ mình sao?
Hai mươi ba năm trước mẹ đã để lại thứ này?
Diệp Bắc Minh suy nghĩ chốc lát rồi bình tĩnh lại, hỏi: “Mẹ tôi trông thế nào?”
“Cái này …”
Lâm Thương Hải có chút ngơ ngác, trực tiếp lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết, mẹ thiếu chủ che mặt”.
“Tôi chỉ thấy mỗi đôi mắt, chỉ là đôi mắt kia khiến người ta không dám không tuân theo mệnh lệnh của bà ấy!”
“Hơn nữa…”
Nói tới đây, Lâm Thương Hải dừng lại.
“Hơn nữa gì?”, Diệp Bắc Minh gấp gáp hỏi.
Lâm Thương Hải đang do dự.
“Nói!”
Giọng nói Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Lâm Thương Hải chỉ cảm thấy một luồng uy thế đáng sợ tấn công tới, toàn thân ông ta bị sát ý lạnh như băng bao phủ!
Lúc này.
Vị hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt trong nháy mắt.
‘Quá đáng sợ!’
Trong lòng Lâm Thương Hải run rẩy, bật thốt lên: “Mẹ cậu năm đó có chút yếu ớt”.
“Tôi cảm giác hình như bà ấy bị thương, nhưng lại rất kỳ quái, dù bà ấy bị thương nhưng vẫn mạnh hơn Võ Linh bình thường vô số lần!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên: “Mẹ tôi bị thương?”
“Bà làm sao?”
“Cái này...!thuộc hạ không biết”, Lâm Thương Hải quỳ trên đất lắc đầu.
Diệp Bắc Minh im lặng.
Trong tròng mắt đều là sát ý lạnh như băng!
Hai mươi ba năm trước, chắc hẳn bà vừa sinh anh không lâu.
Tại sao lại bị thương?
Dù bị thương, làm sao Lâm Thương Hải biết mẹ mình bị thương được, lại còn mạnh hơn Võ Linh gấp mấy lần?
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, lạnh như băng nhìn Lâm Thương Hải: “Lâm Thương Hải, sao ông biết sau khi mẹ tôi bị thương vẫn mạnh hơn Võ Linh?”
“Cái này…”
Lâm Thương Hải lập tức ngây người.
Thầm kêu lên không ổn!
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Tim ông ta đập nhanh, chênh lệch khá lớn so với ban đầu, ông ta sắp nói dối”.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông chuẩn bị nói dối?”
“Hả?”
Lâm Thương Hải ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với con ngươi lạnh băng của Diệp Bắc Minh.
Con ngươi ông ta co rút kịch liệt!
Thiếu chút nữa sợ đến ngốc luôn.
Chàng thanh niên này sao biết mình chuẩn bị nói dối?
Sát ý lạnh như băng trong nháy mắt phong tỏa Lâm Thương Hải, khiến ông ta dựng tóc gáy.
Lúc này Lâm Thương Hải có một trực giác, chỉ cần tiếp theo mình nói dối nửa lời, Diệp Bắc Minh sẽ trực tiếp giết ông ta!.
Lâm Thương Hải hoảng sợ cúi đầu, run rẩy nói: “Cậu Diệp… xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi cậu!”
“Quả thật là tôi nói dối, xin cậu tha cho tôi!”
Bộp bộp bộp bộp!
Lâm Thương Hải điên cuồng đập đầu xuống đất.
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Nói, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Lâm Thương Hải cũng không dám giấu thêm nữa, run rẩy nói: “Hai mươi ba năm trước, mẹ cậu vác theo bụng bầu đột nhiên xuất hiện trong một phòng đấu giá hàng đầu ở hành tỉnh Đông Nam, buổi đấu giá này do công ty Sotheby's cử hành”.
“Bà ấy đưa ra loại đan dược cao cấp nhất!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Khi đó mẹ tôi còn chưa sinh tôi?”
Lâm Thương Hải nhắm mắt nói: “Thiếu chủ, đúng vậy”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đã rất khó coi: “Đan dược lại là chuyện gì thế?”
Lâm Thương Hải run rẩy nói: “Là loại đan dược cao cấp đó”.
“Loại đan dược có thể khiến Võ Linh, thậm chí là Võ Vương đều rung động”.
“Lúc ấy, toàn bộ phòng đấu giá Sotheby's đều điên lên”.
“Toàn bộ giới võ đạo Long Quốc khi biết tin đều chấn động, thậm chí còn kinh động đến gia tộc Cổ Võ”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Sau đó thì sao?”
Lâm Thương Hải nói: “Khi ấy, gần như tất cả mọi người đều muốn đan dược của mẹ cậu”.
“Nhưng mẹ cậu một không cần lấy tiền, hai không cần của cải, ba không cần quyền”.
“Chỉ cần một vài loại dược liệu khó tìm kia, mọi người tìm hồi lâu cũng không tìm được những dược liệu đó”.
Nói đến đây.
Lâm Thương Hải dừng lại một chút!
Ngẩng đầu nhìn biểu cảm lạnh như băng của Diệp Bắc Minh.
Nhắm mắt tiếp tục nói: “Một vài người của hiệp hội võ đạo Long Quốc chuẩn bị liên thủ giết mẹ cậu”.
“Bởi vì nhìn thấy bà ấy ra tay hào phóng, trong tay chắc chắn không chỉ có một hai viên đan dược!”
“Hơn nữa, đối với những cường giả giới võ đạo kia mà nói, một phụ nữ mang thai thôi mà… có thể uy hiếp được gì?”
“Một buổi tối, ba mươi mấy Võ Linh, bảy tám Võ Vương, thậm chí còn có một lão Võ Hoàng của gia tộc Cổ Võ ra tay…”
“Đêm hôm đó, Giang Bắc chìm trong đẫm máu…”
Tim Diệp Bắc Minh co rút!
Một luồng lửa giận ngút trời!
Sôi trào trong ngực anh!
Mẹ kiếp!
Ba mươi mấy Võ Linh, bảy tám Võ Vương?
Thậm chí còn có cả Võ Hoàng!!!
Nhiều cao thủ tuyệt thế như vậy ra tay chỉ vì đối phó với mẹ anh?
Điều càng khiến người ta tức giận chính là mẹ khi đó còn vác bụng bầu to!!!
Mình còn chưa ra đời!
Giọng Diệp Bắc Minh khô khốc, phát ra tiếng gầm nhẹ: “Là ai ra tay với mẹ ruột tôi?!!!”
Trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh giống như tử thần!
Sau lưng anh, cuồng phong sôi trào!
Đất đá bay mù trời!
Lâm Thương Hải bị thổi đến mức mắt không mở nổi, vị hội trưởng hiệp hội võ đạo một tỉnh cảnh giới Võ Linh này trong lòng giờ đây chỉ còn nỗi sợ hãi: “Thiếu chủ, những người này gần như đều là người có mặt trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.
“Mấy năm nay tôi vẫn luôn chú ý”.
“Một số người năm đó ở ngoài top một trăm, bây giờ gần như tất cả đã tiến vào trong top một trăm rồi”.
“Còn có mười mấy người tiến vào top năm mươi trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.
“Các nguyên lão hiệp hội võ đạo Long Quốc bây giờ bao gồm Phó Quốc Hoa, Tiêu Thiên Chiến, Hạ Vũ Thần… đều là những người ra tay năm đó”.
“Còn có tổng hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc, Lý Kiếm Trần… Ông ta chính là đầu sỏ sắp đặt chuyện này!”
Nghe đến đây, trong lòng Diệp Bắc Minh…
Ngọn lửa phẫn nộ vô hình đang bùng cháy mãnh liệt!
Giống như núi lửa sắp phun trào!
Tổng hội võ đạo Long Quốc?
Phó Quốc Hoa!
Tiêu Thiên Chiến!
Hạ Vũ Thần!
Còn có tổng hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc, Lý Kiếm Trần!!!
Diệp Bắc Minh đã lên danh sách những người phải chết, anh nhàn nhạt nói: “Ba phút, viết ra danh sách những người năm đó bao vây tấn công mẹ tôi”.
Lâm Thương Hải ngây người!
Câu nói này của Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm nhận được bất kỳ dao động cảm xúc nào!
Nhưng Lâm Thương Hải biết Diệp Bắc Minh thật sự nổi giận rồi.
Chỉ có tức giận đến cùng cực mới có thể bình tĩnh như vậy!
“Vâng!”
Lâm Thương Hải không dám sơ suất, lấy giấy bút từ trên xe, viết một lèo gần năm mươi cái tên.
Có vài người đã chết cũng được Lâm Thương Hải viết ra, còn thêm ký tự ở phía sau.
Diệp Bắc Minh nắm danh sách trong tay, mắt muốn nhỏ máu!
Những người này sao có thể ra tay?
Hơn năm mươi võ giả hàng đầu ra tay với một phụ nữ có thai?!!!
Diệp Bắc Minh im lặng chừng mười phút, nhìn chằm chằm mỗi cái tên một trăm lần.
Nhớ kỹ ở trong lòng!
“Vậy ông thì sao?”
“Lâm Thương Hải, sao ông gặp được mẹ tôi?”
“Có phải ông cũng tham gia vào cuộc tấn công vây giết năm đó?”
“Tại sao ông lại đột nhiên xuất hiện?”
“Lâm Thương Hải, nếu ông không chủ động nói ra, có lẽ tôi vĩnh viễn không biết chuyện xảy ra ở phòng đấu giá Sotheby's hai mươi ba năm trước”.
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay.
Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thương Hải.
Anh cần một lời giải thích hợp lý.
Lúc này, Lâm Thương Hải áp lực cực lớn, toàn thân giống như bị ý lạnh trên người Diệp Bắc Minh làm cho đông cứng.
Lâm Thương Hải thông minh đến nhường nào?
Nếu không cũng không bò lên nổi vị trí hội trưởng võ đạo hành tỉnh Đông Nam.
“Vù…!
Lâm Thương Hải hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Tôi không tham gia bao vây chém giết, hơn nữa tôi còn đánh cược một ván, cứu mẹ cậu!”
“Cậu không cần hoài nghi, hai mươi ba năm trước, mẹ cậu là tôi cứu!”
Chắc như đinh đóng cột!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Ồ?”
Lâm Thương Hải nói: “Khi đó tôi cũng chỉ là một tiểu Tông Sư, thiên phú rất tầm thường”.
“Nếu như không có có cao nhân chỉ điểm, không có cuộc gặp gỡ bất ngờ, thậm chí cả đời tôi cũng không bò lên nổi”.
“Lúc ấy, tôi cũng nghĩ đến… tham dự tấn công vây giết, cướp đoạt đan dược…”
Nói đến đây, Lâm Thương Hải cảm giác trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý khủng khiếp!
Ông ta quỳ xuống đất.
Cúi đầu, tiếp tục cắn răng nói: “Nhưng sau đó tôi thay đổi chủ ý, giết mẹ cậu, có lẽ tôi không làm nổi”.
“Nhưng tôi có thể cứu mẹ cậu!”