Thời gian nhanh chóng lướt qua, thoạt đầu cô dần dần cũng quen được với lối sinh hoạt học tập ở Trung Quốc, thời gian học đã bắt đầu nặng hơn, vì tiết tự học tối đã xuất hiện.

Có thể là chín giờ, cũng có khi là mười giờ mới về.
Hôm nay cô Tạ phát đề thi tháng, cũng là bài thi đầu tiên tính từ ngày nhập học, mọi người khi nhận đề đều bắt đầu vào làm.

Mọi động tĩnh đều bị cô Tạ kiểm soát như trong lòng bàn tay, mỗi lần Khúc Yên hoặc Lục Minh bị ai đó hỏi thì đều bị cô Tạ la mắng, cứ thế cả lớp giữ im lặng cho đến khi kết thúc bài thu tháng.
Tối hôm ấy lớp cô vẫn như cũ là học tiết tự học buổi tối, kết thúc thì đã tầm chín giờ rưỡi.
Khúc Yên vừa vào nhà tắm rửa xong nghe thấy tiếng di động cô reo, nhìn người gọi là Thẩm Tây Thừa.
Cô vừa lau khô tóc vừa ấn nút nghe máy, để di động trên bồn rửa mặt.

Nghe anh vừa mở miệng là đã truy vấn:Mấy ngày nay bận lắm à?
Khúc Yên cuộn tóc vào khăn rồi quấn lên cao, nói:Em bắt đầu thi tháng, đúng là có chút bận.

Cô lấy kem dưỡng ra thoa lên mặt:Em vừa mới học về, đường đêm đáng sợ thật.
Khúc Yên, hôm nay thứ mấy rồi? Anh cất giọng trầm ấm.
Cô nhíu mày:Chú bị hâm à? Thứ bảy.
Hay là chút tôi qua đón em về được không? Anh hỏi.
Khúc Yên vội từ chối:Không được, em còn phải làm bài tập nữa.
Anh im lặng rất lâu, nói với giọng khàn khàn nhưng có chút tủi thân:Anh nhớ em.
Khúc Yên ngừng động tác thoa kem, lại nhìn mình trong gương.

Hình như cũng đã gần hai tuần họ chưa gặp nhau.

Tối nào cô cũng học ở trường đến tận gần khuya, thật sự hiệu xuất nói chuyện cùng Thẩm Tây Thừa cũng có chút ít dần.
Khúc Yên hơi do dự, rửa mặt nhìn cho sạch sẽ.

Dùng khăn lau sau đó mở cửa ra ngoài:Anh phải nấu đồ ăn ngon em mới về, trưa giờ em vẫn chưa có gì trong bụng.
Khúc Yên nghe được đầu dây bên kia có tiếng động, không biết là có chuyện gì.
Anh kiềm chế sự vui sướng, nói qua di động:Được.
Khúc Yên soạn vài bài tập để vào túi xách đeo chéo của mình, nhớ tới chiếc xe ô tô tính tự mình lái:Mà lái ô tô mất bao lâu nhỉ?
Ba tiếng.

Anh trả lời.
Khúc Yên châm chọc anh:Tưởng anh ngủ luôn rồi.
Không dám ngủ, đợi em.

Giọng anh có gì đó giống như lấy lòng cô.
Khúc Yên mặc áo len bên ngoài, nhìn di động:Giờ này sao bắt được taxi nhỉ?
Thẩm Tây Thừa nói qua di động:Tiểu Yên, em lên sân thượng đi.
Cô nhíu mày:Để làm gì?

Anh mập mờ nói:Em đoán xem.
Dù Khúc Yên không biết anh tính làm gì cũng không hiểu được ý nghĩ của câu nói đó nhưng cô vẫn tin anh, lấy laptop để vào ngăn chính túi xách.

Tắt đèn ra khỏi căn hộ đi tới thang máy ấn đến tầng cao nhất.
Khi cô mở cửa sân thượng, nhìn xung quanh thấy mọi thứ đều không có gì, cô định gọi lại cho Thẩm Tây Thừa.
Đột nhiên trên không trung cô nghe thấy tiếng cánh của máy bay trực thăng, cứ vù vù vỗ trong không khí vô cùng mạnh mẽ, chiếc trực thăng màu đen đó bay vài vòng trên không trung từ từ hạ xuống.
Lực gió rất lớn, mái tóc của Khúc Yên bị sức gió ấy làm cho rối tung.

Khi tiếng động cơ trực thẳng từ từ biến mất và cơn gió cũng ngừng lại Khúc Yên mới ngẩn đầu lên.
Cửa trực thẳng mở ra, bước ra là người phụ nữ trung niên, Khúc Yên thấy bà có chút quen mắt nhưng vì quá tối nên không không thể nhận ra.
Người phụ nữ kia bước xuống trực thăng, sương lạnh đêm khuya chạy dọc người, tầng da thịt cũng sởn gai ốc.

Khúc Yên nhìn không biết là ai nên lùi về sau phòng bị giữ khoảng cách an toàn.
Người phụ nữ kia lên tiếng:Cô Khúc, tôi là người của nhà họ Thẩm.

Lần trước khi ông chủ đưa cô về Ngự Viên thì tôi là người đã đưa quần áo cho cô, cô còn nhớ chứ?
Khúc Yên như lạc trong sương mù từ từ tròn mắt nhìn bà ta, cô nhận ra người phụ nữ này rồi.

Gật gật đầu:Nhớ ạ.
Bà ta giơ tay làm theo kiểu mời:Cô Khúc, mời cô ạ.
Khúc Yên từ từ tiến về phía trực thăng, bước vào bên trong trực thăng.

Người phụ nữ trung niên kia cũng lên theo sau, sau đó trực thăng lại cất cánh bay lên không trung rồi biến mất rất nhanh, trên sân thượng lại trở về sự yên tĩnh như chưa từng xuất hiện chiếc trực thăng nào từng đậu tại đó..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play