Sau khi ra về, Bạc Kiêu đi sau lưng anh bỗng dưng lên tiếng:Tây Thừa, cậu thích Khúc Yên đúng không?
Lưng anh trở nên căng cứng, nhưng không quá lâu anh đã trở lại dáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày:Tôi không biến thái tới mức đó đâu.
Bạc Kiêu miệng mồm rất không kín đáo, chuyện này anh đã sớm biết từ rất nhiều năm từ trước.

Lần này cũng vậy, nếu anh thật sự thừa nhận thì không chừng Bạc Kiêu sẽ nói lại tin tức này cho Ôn Thành Uy, có khi là sẽ rất nhanh là đã đến tai Khúc Yên.
Bạc Kiêu lúc này thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không suy nghĩ nhiều:Tôi còn tưởng cậu thích con bé thật, cậu không tính yêu đương thật sao?
Bóng người anh hắt xuống dưới sân tạo nên chiếc bóng nhỏ, anh xoay lưng rời đi.
Anh lạnh lùng nói:Không cần cậu bận tâm.
Sau đó chiếc xe của anh theo màn đêm mà biến mất trong bóng tối.
Vài ngày sau Khúc Yên tính đi tìm Bạc Kiêu chơi, nhưng nhớ đến mình vẫn còn đang giận dỗi nên không tỏ ý chủ động gọi cho Bạc Kiêu.
Cô lại lướt xuống, ấn vào khung chat với Thẩm Tây Thừa.
Cuộc trò chuyện của hai người đã dừng lại tầm nửa tháng trước.

Bỗng nhiên cô nhắn:Chú Thẩm, chiều tầm 5 giờ có bận gì không ạ?
Khúc Yên nhìn trời mây hôm nay rất tốt, gió cũng trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Tiếng ve vang lên một lúc rồi lại ngừng, ngừng một lúc tiếp tục kêu.

Vô chngf ồn ào nhứt tai.
Điện thoại cô đổ chuông, sau đó trên màn hình xuống hiện tên cuộc gọi Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên cảm thấy lạ, nhưng vẫn bắt cuộc gọi của anh.
Cô nói trước:Cháu nghe ạ?
Thẩm Tây Thừa từ đầu dây bên kia vẫn giữ sự lãnh đạm, chậm rãi mà cứng cắn nói:Tôi gửi định vị, cháu đến đi.
Cô dù vẫn chưa hiểu lắm nhưng vẫn không từ chối, bảo anh đợi cô một chút rồi tắt máy.
Nhanh chóng thay đồ rồi rời đi.
Ở quán cà phê Hải Châu ở Trung Tâm Thành Phố cách chỗ công ty anh không xa.
Khúc Yên bước vào trong quán, đôi mắt hoa đào nhìn xung quanh tìm kiếm Thẩm Tây Thừa, nhìn không bao lâu đã tìm thấy anh, anh ngồi một bàn cùng một người phụ nữ xa lạ, cô không rõ dung mạo ấy thế nào vì ngồi quay lưng với cô.

Nhưng mà, nhìn cũng thấy không được trẻ cho lắm.
Cô thầm nghĩ, chú ấy đẹp thế không lẽ..gu thẩm mỹ lại thấp thế.

Cô bỗng thở mạnh một hơi ra, lồng ngực tự nhiên khó chịu không thôi, cô cố gắng không để cảm xúc lẫn lộn mà bước tới bàn của họ.
Thẩm Tây Thừa lúc này thần sắc có chút tối sầm, trạng thái ngày thường của anh dù không phải nhiệt tình nhưng cũng không âm u, lạnh lẽo như bây giờ.
Nhưng ánh mắt khi nhìn đến cô vô thức trở nên dịu dàng đi không ít.
Chân dài vắt chéo, lưng ngã ra sau ghế không có ý hứng thú trò chuyện với người đối diện.
Cô không nói gì, nhìn đến người phụ nữ kia.

Có chút lớn tuổi nhưng không quá già nua mà là đẹp lão, da mặt láng mịn cũng không có nhiều nết nhăn.

Nhìn cùng lắm chỉ ngoài năm mươi.
Thẩm Tây Thừa không lạnh không nhạt cất tiếng:Lại đây.
Khúc Yên nhu thuận, cũng nhận ra tâm trạng hôm nay của anh có chút không tốt.

Kéo ghế ngồi cạnh anh.
Người phụ nữ trung niên kinh ngạc nhìn anh, nhìn cô phảng phất một khí chất giàu có từ trong xương, đến cả hơi thở cũng tản ra một khí chất quyền lực mà ngay cả bà ta dù có học lễ nghi đàng hoàng vẫn không theo kịp, bà nhẹ giọng hỏi:Cháu gái, cháu là..
Cô nhất thời không biết nên xưng ho thế nào.

Gọi “chị, cô hoặc bà” ánh mắt trong suốt hiện lên tia rối gắm.

Tìm cách nói khôn khéo nhất.
Là Khúc Yên ạ.
Bất ngờ chiếc ghế cô bị kéo ngược vào trong, gần sát với Thẩm Tây Thừa, cô mở to mắt kinh ngạc nhìn anh.
Anh chỉ bình tĩnh đáp:Sẽ nắng.
Khúc Yên ở tuổi này còn quá non nót, không nhận ra ý đồ sâu xa gì từ anh.

Cô sẽ không biết hành động nhỏ ấy lại bao hàm rất nhiều ý nghĩa không đáng có.
Người phụ nữ trung niên nhìn một màn này sinh ra hoài nghi rất lớn, chẳng phải sau khi bà rời đi anh đã căm ghét cùng hận thù với phụ nữ rồi sao? Không lẽ con trai bà thật sự..có người mình thích rồi sao?
Khúc Yên nhìn kỹ lại thấy bà có vài nét quen thuộc, sau đó như phát hiện gì đó quay đầu nhìn anh.

Nhận ra, đôi mắt của hai người có nét gì đó giống nhau.

Không lẽ..
Từ nãy đến giờ không khí có phần ngượng ngạo, bà nịnh nọt lên tiếng:Bác là mẹ ruột của Tiểu Thừa, cha mẹ cháu là ai vậy?

Sắc mặt anh từ nãy đến giờ đã không được tốt, sau khi nghe từ “mẹ ruột” từ người phụ nữ này anh càng cảm thấy kinh tởm hơn bao giờ hết, gương mặt càng lúc càng tồi tệ.
Anh không đợi cô trả lời, nắm tay kéo cô rời đi.
Khúc Yên bị anh quay như chong chóng.

Bảo cô tới, cô ngoan ngoãn nghe lời, tới rồi lại kéo cô rời đi.
Ánh mắt của người phụ nữ đó nhìn bóng dáng hai người cho đến khi biến mất, đôi mắt phức tạp dời lại chỗ cũ.
Nhiều năm về trước bà đã chán ngấy cái sự nghèo khổ của gia đình của mình, lại thấy một người đàn ông ham mê nhan sắc xinh đẹp của bà nên đã ngỡ ý muốn cưới bà về.

Bà nghe xong không một tia do dự mà muốn ngay lập tức li hôn chồng cũ, tức là cha anh để chấm dứt hoàn cảnh nghèo nàn này.
Nhưng chưa đợi việc đó xảy ra cha anh đã kí đơn li hôn trước thì ông đã phát hiện bà ngoại tình, khi đó nhan sắc của cha mẹ anh là thuộc dạng trai thanh gái tú đẹp nhất thị trấn nhỏ nơi đó, nhưng không bao lâu sự nghèo túm đã nuốt trọn đi những tình cảm khi xưa.

Li hôn xong liền dẫn anh rời đi, nhưng người đàn ông mà mẹ anh ngoại tình không chịu nuôi anh, còn gọi anh là con hoang.
Thế là bà nhẫn tâm bỏ anh lại trong trận tuyết lớn mà một bước trèo cao với người đàn ông giàu có ấy, coi như không hề có được con là anh.
Khi ấy, anh chỉ mới 3 tuổi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play