Chạng vạng ngày hôm sau, Tiết Bùi quay trở lại Bắc Thành.

Trước khi đi, Mẹ Tiết nấu một bàn đồ ăn lớn để đưa tiễn Tiết Bùi, lại mời nhà của Chu Y Y đến làm khách.

Chu Y Y muốn thoái thác không đi, nhưng Ngô Tú Trân là người thế nào, luôn luôn coi trọng mặt mũi to hơn cả trời, sống chết cũng phải kéo cô đến đưa tiễn Tiết Bùi đi bằng được, tóm lại lễ nghĩa nhất định phải đúng chỗ.

Chu Viễn Đình ở một bên sâu kín mà nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng ép chị ấy quá, gần đây chị ấy vừa cãi nhau với anh Tiết Bùi xong."

Ngô Tú Trân khinh thường nhìn nó: "Trời, trẻ con cãi nhau, hai ngày là đã làm lành rồi, không có thù qua đêm đâu."

Chu Y Y thở dài, Cô cùng Tiết Bùi năm nay đã 26 tuổi rồi, cũng chỉ có Ngô Tú Trân mới đối xử với bọn họ như trẻ con.

Đấu tranh không có hiệu quả, một giờ sau, Chu Y Y đã ngồi một bên ở bàn ăn nhà Tiết Bùi, cô cố ý chọn vị trí cách xa vị trí của Tiết Bùi nhất, lúc cô ngồi xuống, cảm nhận thấy rõ ràng ánh mắt của Tiết Bùi đang dừng lại trên người cô.

Ánh mắt đen tối không rõ phương hướng ngẫu nhiên mà nhìn về phía cô.

Qua một lúc, di động rung một cái, một tin nhắn mới được gửi đến: 【 Vẫn còn tức giận tớ vì chuyện của Lí Trú sao? 】

Chu Y Y một tay cầm đũa, tay bên trái gõ chữ: 【Tớ không có ấu trĩ như vậy. 】

Ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt cười như không cười của Tiết Bùi, CHu Y Y lập tức dời mắt, làm như không có việc gì mà tiếp tục ăn cơm.

Trên bàn cơm mọi người nói chuyện rất náo nhiệt, tuy là vẫn quanh đi quẩn lại chỉ có vài đề tài, chỉ đơn giản như con nhà ai kết hôn, trẻ con tròn mập, hay là con nhà ai mua nhà ở Bắc thành.

Chu Y Y toàn bộ bữa ăn đều cúi đầu, trầm mặc ăn cơm, nhưng cũng không trốn được, đề tài nói chuyện cuối cùng vẫn cháy đến người cô.

Dì Tiết gắp cho cô một miếng đùi thịt gà, cười nói: "Y Y, nghe nói gần đây con đi xem mắt."

Chu Y Y cắn đũa: "Vâng, con có đi gặp vài người."

"Cảm thấy thế nào, có nhìn trúng ai hay không? Y Y cũng là một cô gái lớn rồi, có đối tượng thích hợp, cũng là thời điểm thích hợp, phát triển ở nơi đất khách, tốt nhất vẫn nên có một người quan tâm đến cháu."

Chu Y Y còn không mở miệng, liền nghe thấy Ngô Tú Trân nói: "Lúc này hẳn là có phổ, có một chàng trai vừa hay là bạn học thời cấp ba, nghe nói cũng đang làm việc ở bắc thành, cũng không quá cao, nhưng ngũ quan thì khá là đoan chính, ngày kia lúc nào chàng trai kia đến đây, tôi sẽ cho dì xem hắn như thế nào."

"Thật sao!" Dì Tiết như nở hoa, dừng chiếc đũa, "Rất cao à?"

"So với Tiết Bùi nhà Dì thì lùn hơn nhiều, tầm khoảng 1m75."

"Thế cũng được rồi."

"Chưa đến 1m75 thì không có ý nghĩa gì."

Ngô Tú Trân không phải người coi trọng nhan sắc, nhưng đối với chiều cao thì có chút khó tính, sợ ảnh hưởng đến gien của thế hệ sau, do ba của Chu Y Y có chút thấp, Chu Y Y chỉ cao có 1m6.

Ngô Tú Trân thở dài, lại nói, "Nhưng mà tôi cũng không bắt buộc nữa, có người để ý đến nó là tốt rồi, đến tầm này tuổi rồi, còn chưa từng trải qua yêu đương, làm tôi lo muốn chết, mặc kệ có thành công hay không, hiện tại lại nói chuyện tiếp đi."

Hai vị Trưởng bối nói chuyện không coi ai ra gì, mà vai chính của đề tài này Chu Y Y cúi thấp gần mặt như dính với bát ăn cơm, chiếc bát trước mắt cô như gần bị cô chọc thủng.

Cô biết ngay là cô không nên đến ăn bữa cơm này, quả thực qua có một giây thôi, mà cữ ngỡ là một năm, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

"Đúng rồi, nếu là bạn học cấp 3, Tiết Bùi chắc cũng có quen biết," Ngô Tú Trân hướng nhìn qua Tiết Bùi, " Đứa trẻ kia con cảm thấy thế nào, thành tích học tập trước kia có tốt không?"

Tiết Bùi dừng đũa, nhàn nhạt mở miệng: "Bình thường."

"Bình thường a......" Ngô Tú Trân có chút thất vọng, "Nhưng mà dì nghe nói đứa trẻ kia hiện tại công việc không ra gì, không phải ở đơn vị công ty, trước sau thấy cũng không ổn lắm."

Chu Y Y phản bác nói: "Lý Trú thi đại học cũng được hơn 500 điểm, mẹ lại hỏi vấn đề này với người được thủ khoa đại học, trong mắt cậu ấy ai mà chả là người bình thường."

Tiết Bùi hầu kết giật giật, xoay đầu nhìn về phía Chu Y Y: "Thành tích của cậu ta, thế mà cậu nhớ rõ như vậy."

"......"

Chu Y Y không tiếp lời anh.

Có lẽ do không khí chợt căng thẳng, Dì Tiết cảm động nói: "Tiết Bùi nhà tôi vẫn còn một mình, con nhìn xem hiện tại Y Y cũng đã có đối tượng, con cũng đừng có chỉ chú tâm vào công việc, nên tính đến truyện quan trọng của cuộc đời đi."

Tiết Bùi trả lời: vâng, con biết rồi."

Chu Y Y nhăn mày lại, nghi ngờ, Tiết Bùi với Giang San Văn không phải đang quen nhau sao, tại sao còn chưa nói cho gia đình biết?

Nhưng mà cô cũng không nhiều lời trên bàn cơm, cuối cùng chuyện này cùng cô cũng không có liên quan gì.

Sau khi ăn xong, Chu Y Y cùng Chu Viễn Đình bị Ngô Tú Trân bắt đi rửa bát.

Thật ra trong nhà Tiết Bùi có máy rửa bát, đầy đủ tiện ích, nhưng Ngô Tú Trân thì cảm thấy dù sao cũng là đến nhà người khác ăn cơm, thì cũng phải làm chút việc gì đó, cho nên nhiệm vụ rửa bát là của hai đứa trẻ này.

Chu Y Y đã vào phòng bếp đầu tiên, ống tay áo vén lên nửa cánh tay, nhưng Chu Viễn Đình vẫn còn ở chỗ đó tới tới lui lui, nó nói rằng có quà muốn tặng cho Tiết Bùi. Nhưng đã qua mười phút vẫn chưa trở về.

Đối xử với người ngoài còn tốt hơn cả với chị ruột, Chu Y Y lẩm bẩm.

Nghe đến từ cửa truyền đến tiếng bước chân, Chu Y Y không quay đầu lại, nghĩ là Chu Viễn Đình liền kêu: "Cuối cùng đã trở lại rồi sao? Mau tới đây mặc tạp dề cho chị, trên tay chị đang dính giầu rửa bát."

Không nghe thấy tiếng trả lời, nhưng tiếng bước chân thì lại càng ngày càng gần, Chu Y Y vẫn tiếp tục cúi đầu rửa bát, vẫn chưa nhận ra điểm khác thường.

"Khai thật đi, mày chuẩn bị cho cậu ta quà gì?" Chu Y Y vừa rửa bát vừa nói chuyện, "Chu Viễn Đình, chị nói cho mày biết, ngày mai lúc chị đi, mày nếu không chuẩn bị quà cho chị, mày nhất định phải chết! Đối với người ngoài thân cận như vậy, nhưng đối với chị gái mày chắc mày chỉ hận giả bộ không quen biết đúng không, sao mày không nhận tiết Bùi là anh trai đi, Phản đồ này."

Có thanh âm cười kẽ, trong không gian yên tĩnh lộ ra quyến rũ dị thường.

Giây tiếp theo, anh đến gần, một cỗ nước hoa mùi gỗ quen thuộc vờn quanh chóp mũi, Chu Y Y mới nhận ra được người đằng sau là ai, đột nhiên xoay người.

"Cúi đầu."

Thanh âm tiết Bùi cọ qua bên tai, hai người khoảng cách không đến 1 cm.

Chu Y Y ngẩn người, cô không có bất cứ động tác nào, nhưng tiết Bùi cao hơn cô rất nhiều, không đợi cô cúi đầu, Chiếc tạp dề hành gấu màu hồng trắng đã mặc trên người cô.

"Đẻ tớ tự mình làm." Chu Y Y yết hầu có chút khô khốc, không quá thoải mái.

"Đừng nhúc nhích."

Tới gần, đôi tay vòng qua hông của cô, Tiết Bùi cúi đầu giúp cô buộc lại giây tạp dề, lúc buộc khó tránh tiếp xúc của tay chân, Chu Y Y động cũng không dám động, nước từ vòi vẫn đang lao xao chảy, Nhiệt độ không khí hình như càng ngày càng thấp.

Hai người dựa gần như thế, Tiết Bùi thậm chí có thể nhìn nốt ruồi nhỏ sau tai của Chu Y Y, ẩn ở trong mái tóc rối của cô ấy, yết hầu anh giật giật.

"Vẫn chưa xong sao?"

Hơi thở Tiết Bùi phả vào tai của cô, cả người cô có chút rùng mình.

Tiết Bùi ho khan, buông tay ra.

"Xong rồi."

Không khí quá mức quỷ dị, Chu Y Y vội vàng tìm chuyện để nói: "Chu Viễn Đình đâu, lại chạy đi đâu rồi? Không phải là đưa xong quà thì sẽ qua đây rửa bát sao?"

"Nó đi làm bài tập, để tớ rửa thay nó."

Nói xong, Tiết Bùi tiếp nhận chén trong tay Chu Y Y, đứng ở bồn rửa chén bên cạnh, hôm nay anh mặc chỉnh tề, sơ mi trắng cổ áo mở rộng hai khuy áo, có thể thấy xương quai xanh tinh xảo mơ hồ. Nhìn thấy anh liền biết anh không thường xuyên làm việc nhà, tay áo sơ mi cũng không sắn lên, bị nước bắn ướt không ít.

"Sao cậu không đến thay tớ này? chỉ biết chiều nó thôi.

Chu Y Y tìm chuyện để nói, cô mới biết hoá ra cô không thể cùng Tiết Bùi ngây ngốc trong cùng một không gian được.

Tiết Bùi lại là cười, lời hỏi ra lại có chút đột ngột: "Cậu cùng Lý Trú thế nào rồi?"

"Mới nói chuyện mấy ngày, thì thế nào được." Chu Y Y dùng cái cọ xoa xoa bát, "Nếu có thời gian rảnh sẽ cùng nhau nói chuyện, chẳng qua là so với người khác thì tốt hơn chút."

"Tốt bao nhiêu?"

Chu Y Y suy nghĩ: "Lễ phép, thích sạch sẽ, không hút thuốc lá, không say rượu ——"

Tiết Bùi nhếch miệng, hình như là không đồng tình.

"Không hút thuốc lá cũng được coi là ưu điểm?"

"Đương nhiên tính."

"Sao trước kia không thấy cậu nhắc qua là cậu không thích người hút thuốc lá."

"Tớ thấy không cần thiết mọi chuyện phải nói cho cậu biết." Chu Y Y nhỏ giọng nói.

Một trận yên tĩnh lại ập đến, Chu Y Y cũng lười nói chuyện, mặc kệ không khí trầm mặc.

Tiết Bùi bỗng nhiên hỏi câu: "cậu thích hắn?"

Chu Y Y trong tay động tác ngừng lại, suy nghĩ, lắc đầu: "Không biết."

Trước kia trong mắt cô Lý Trú cũng chỉ là bạn học nam bình thường, lần gặp mặt nhiều nhất là lần đi tuyên truyền, trừ lần này ra, không còn có nhiều tương tác, vì vậy cho tới giờ, cô còn chưa thích ứng việc một bạn học nam chuyển thành đối tượng xem mắt cảu cô, nhưng tóm lại là không phản cảm.

Đối nàng mà nói, Lý Trú là một lự chọn không tồi, nếu đời này của cô nhất định phải tìm một đối tượng kết hôn, Lý Trú chắc sẽ là bạn đời tốt.

Tựa như ngày đó Lý Trú nói với cô "Y Y, tớ cảm thấy chúng ta rất hợp nhau."

Cô chú ý cách cậu ta dùng từ là từ "Thích hợp", mà không phải là "Thích".

Đối với những người trưởng thành mà nói, thích hợp so với thích còn quan trọng hơn.

Rửa xong bát, Chu Y Y bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi anh: "Vì sao cậu không nói với dì Tiết về chuyện cảu cậu với San Văn? Dì vừa rồi còn hỏi chuyện tớ, tớ nghĩ cậu nên là người nói với dì thì tốt hơn."

Tiết Bùi giương mắt nhìn cô: "Tớ với cô ấy thì có chuyện gì?"

Biết rõ còn cố hỏi.

Chu Y Y nhíu mày: "Các người quay lại với nhau đó."

"Ai bảo với cậu là tớ cùng cô ta quay lại?"

Tiết Bùi xoay đầu nhìn cô.

Chu Y Y vẫn thất thần, lại nghe được câu bổ sung của anh: "tớ đã qua cái tuổi tác rung động tình cảm rồi, tớ hiện tại chỉ muốn phát triển thật tốt Hàm Khi, những cái khác..... Tớ không nghĩ đến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play