Mục Kinh Trập cảm thấy dù sao cô vẫn còn trẻ, năm nay cô mới hai mươi, nuôi mười năm nữa cũng chỉ ba mươi.
Khi đó đám Thiệu Đông gần như sẽ trưởng thành, Thiệu Trung cũng đã lớn, đến lúc đó sẽ không cần cô nữa.
Thiệu Nam vừa nghe xong liền buột miệng nói: "Không có gì ngoài ý muốn cả, người không được rời đi."
Đi một lần liền sợ hãi, hiện tại Mục Kinh Trập trở lại, lại cho bọn chúng hi vọng, chúng không dám nghĩ hi vọng kia lại một lần nữa tiêu tan.
Cậu nói xong, cảm thấy giọng điệu của mình không tốt, có chút lúng túng bổ sung nói: "Chúng con sẽ đối tốt với người, sau đó cùng hiếu thuận với người, để cho người sống thật tốt."
"Đúng vậy." Thiệu Tây đáp: "Bây giờ chúng con chưa có năng lực nhưng sau này sẽ có tiền đồ, cho người mỗi ngày đeo vàng bạc sống sung sướng."
Mục Kinh Trập cười ha hả: "Thật là mỗi ngày đều đeo vàng bạc?"
Thiệu Tây đen mặt: "Nười không tin sao? Chúng con nói được sẽ làm được, nhất định sẽ làm cho cuộc sống của người còn tốt hơn là đi tái hôn."
Cậu sợ Mục Kinh Trập không tin nên nghiêm túc nói: "Con gái trong thôn lấy chồng chưa chắc đã sung sướng, đều vất vả hầu hạ mẹ chồng và cả nhà chồng, nhưng còn phải bị chê trách, không có một phút nghỉ ngơi nào cả, luôn bị coi như người ngoài. Đã lập gia đình thì đã được coi là người ngoài, về nhà mẹ đẻ cũng vẫn là người ngoài. "
"Còn chưa tính đến phải sinh con, vốn là sinh con nguy hiểm lắm. Vậy mà còn phải kén chọn con gì. Nhà này muốn con trai, nhà kia muốn con gái. Họ có thể chết sau khi sinh, năm ngoái cái thím nhà kia cũng vì thế mà đã qua đời."
"Người không cần sinh, đã có chúng con, sau này chúng con sẽ hiếu thuận với người, người không cần gánh vác cả nhà, sau này chúng con sẽ giúp việc nhà, nhà cũng sẽ do người làm chủ, không bị người khác coi thường. Chúng ta sẽ là một gia đình thực thụ."
Mục Kinh Trập nghe vậy kinh ngạc nói: "Làm sao con có thể nói ra những chuyện như vậy? Chẳng lẽ là Thiệu Tây....Con là xuyên không tới đây? Hay là trọng sinh?
Thiệu Tây khó hiểu: "Xuyên cái gì? Mấy cái này nhìn một cái liền thấy."
Cậu đã phân tích và tổng kết trong hai ngày nay, thậm chí còn muốn đến Mục Kinh Trập, phân tích lý luận với cô để cô quay lại.
Nhưng không đi được.
Bây giờ Mục Kinh Trập đã trở lại, liền nhịn không được nói ra.
Mục Kinh Trập nghe cậu nói rằng là đã thấy, trong lòng khen ngợi khả năng quan sát và sự nhạy bén của Thiệu Tây, nghĩ rằng không có gì lạ khi cậu có thể trở thành một nhà văn, bởi vì cậu có thể nhìn thấu hiện tượng và nhìn ra bản chất.
Thấy Mục Kinh Trập giơ ngón tay cái lên, Thiệu Tây thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng con là thật lòng, cũng không muốn người chiếu cố chúng con cả đời, sau này nếu muốn kết hôn, chúng con sẽ không ngăn cản, còn có thể giúp người, đến lúc đó người muốn gả cho ai cũng được, chúng con sẽ cho người rất nhiều của hồi môn, nếu như hắn dám bắt nạt người, chúng con sẽ xử lý hắn."
Thiệu Tây cuối cùng kết luận: "Ngược lại nếu người thích ai, chúng con sẽ giúp người lấy được."
Câu cuối rất kiêu ngạo, thích ai cũng bắt về lấy được.
Nghe giống kiểu phất tay một khác liền đem dâng lên trước mặt cho cô vậy.
Điều này nghe không giống một đứa trẻ bảy tuổi nói, cho dù sớm sang tám tuổi, nhưng vẫn là một đứa trẻ.
Mục Kinh Trập: "..."
Cô rất phục, không hổ danh là nhà văn, có thể tóm tắt và nói như thế này, lời nói của cậu sắc bén, chắc như đinh đóng cột, sức thuyết phục lại siêu mạnh, siêu ấm lòng.
Đúng vậy, Mục Kinh Trập cảm động, là một người phụ nữ nhất định sẽ bị những lời này làm cho cảm động.
Mục Kinh Trập không nhịn được duỗi ngón út ra: "Vậy chúng ta một lời đã định."
Thiệu Tây hai mắt sáng lên, duỗi ra ngón út móc ngoéo một cái: "Thành giao!"
Thiệu Đông ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, Thiệu Nam nhìn Mục Kinh Trập với đôi mắt sáng ngời, rõ ràng là không đúng lúc, lại không nhịn được hỏi Mục Kinh Trập hứng thú nhất câu nói nào.
Mục Kinh Trập: "..." Muốn cô chọn như vậy sao?
Tất nhiên, cô bị cám dỗ bởi ăn sung mặc sướng và tiền tiêu không hết rồi, còn đàn ông chỉ là điều kiện phụ.
Thiệu Đông không nhịn được cười, kéo cánh tay Thiệu Nam, không sai biệt lắm liền chuyển đề tài hỏi Mục Kinh Trập: "... Người ăn cơm chưa?"
Lúc trước đứng trước mặt Mục Đằng kêu mẹ nên bây giờ cậu lại có chút xấu hổ khi đối mặt với cô.
"Chưa, ta muốn trở về làm cho các con ăn, các con ăn chưa? " Mục Kinh Trập vừa hỏi vừa giúp Thiệu Đông lau bụi trên mặt.
Sau khi xoa xong, Mục Kinh Trập cảm thấy có gì đó không đúng: "Thiệu Đông, sao mặt con nóng thế? Con phát sốt à?"
"Anh lại phát sốt?" Thiệu Tây lập tức sờ sờ mặt Thiệu Đông: "Sao ban ngày lại phát sốt?"
Mục Kinh Trập sau đó mới biết rằng Thiệu Đông đã bị ốm trong hai ngày qua.
Lần trước cậu quỳ khóc, trên người có nhiều vết trầy xước, đêm đó cả người cũng nóng rần đi.
Đã hai ngày rồi, cũng là buổi tối mới phát sốt.
Nhưng cậu vẫn kiên trì, uống thuốc mà Mục Kinh Trập mua trước đó, hàng ngày vẫn dậy chăm sóc các em.
Trong lòng cậu có quá nhiều chuyện, bệnh cũng không dám bệnh, nếu như ngã bệnh sẽ càng rối tung.
Khi Mục Kinh Trập trở lại, Thiệu Đông thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh liền ngã bệnh.
Cậu không sốt cao, nhưng có triệu chứng cảm lạnh, Mục Kinh Trập đưa cậu đi gặp bác sĩ và chăm sóc cậu.
Mấy đứa em trong lòng áy náy, thay phiên nhau túc trực bên giường bệnh anh trai.
Mục Kinh Trập vừa quay lại, chúng đã có sức sống, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Thiệu Đông buổi tối không phát sốt, nhưng lúc nào cũng khát nước, đổ mồ hôi, nửa đêm uống nước xong lại đi toilet.
Mãi đến nửa đêm mới yên.
Rạng sáng ngày hôm sau, Mục Kinh Trập sờ trán Thiệu Đông, phát hiện cậu không còn sốt nữa, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều nên cũng yên tâm.
Thiệu Đông sững sờ mở mắt ra, còn chưa tỉnh hẳn, nhìn thấy khuôn mặt của Mục Kinh Trập, không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng gọi mẹ.
Mục Kinh Trập sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng đã bị Thiệu Đông ôm vào lòng.
"Mẹ, mẹ đừng đi, tâm nguyện của con còn rất nhiều..."
"Được, ta không đi." Mục Kinh Trập ôm chặt Thiệu Đông.
Cô rất ngạc nhiên khi Thiệu Đông sửa cách xưng hô, nhưng cũng không từ chối, trong lòng như mềm nhũn ra.
Thiệu Đông bị ôm chớp chớp mắt, càng tỉnh táo lại, sau đó liền xấu hổ.
Cậu... cậu thực sự đã gọi mẹ, đồng thời cũng nói ra những gì trong lòng mình.
Cậu chỉ nghĩ đó là một giấc mơ trong sự bàng hoàng, nhưng hóa ra đó là sự thật.
Thiệu Đông cứng đờ lúng túng, rồi bắt gặp ánh mắt của Thiệu Nam.
Thiệu Nam đến gặp cậu lại đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
"Anh, anh đỏ mặt rồi, xấu hổ khi gọi mẹ sao?"
Thiệu Nam đùa giỡn đi vào, 'than thở' với Mục Kinh Trập, "Mẹ, anh trai, anh ấy xấu hổ."
Thiệu Đông chỉ vào Thiệu Nam: "Em..."
Thiệu Nam nhìn Mục Kinh Trập đang nhìn chằm chằm mình, bình tĩnh nói: "Con gọi người là mẹ được không? Con cũng muốn gọi như thế, kỳ thực trước đó nếu người bảo chúng con đổi, con cũng sẽ đổi."
Mục Kinh Trập: "...Có thể, tất nhiên là có thể, ta chỉ là có hơi..." sủng thụ nhược kinh.
Mục Kinh Trập luôn cảm thấy rằng cô có chút không nhìn thấu về Thiệu Nam, còn Thiệu Đông thì không cần phải nói, cậu tương đối trầm mặc ít nói.
Không ngờ, hai người đột nhiên cùng nhau gọi mẹ, nghe cũng hốt hoảng.
Sau khi bị Thiệu Nam nói, Thiệu Đông vứt bỏ sự ngượng ngùng: "Sau này mong người chiếu cố con hơn, mẹ."
Không giống như ba đứa em, Thiệu Đông cùng Thiệu Tây đã từng gọi mẹ, thậm chí còn có những ký ức mơ hồ về mẹ của chúng.
Bây giờ gọi một chữ "mẹ" cũng không còn cảm giác oán giận mà chỉ thấy nhẹ nhõm.
Hai người tùy ý đổi cách xưng hô, khiến Thiệu Bắc vô cùng hưng phấn: "Anh cả cùng anh ba đều gọi là mẹ."
"Đều gọi là mẹ." Thiệu Trung cười nói: "Chỉ còn thiếu mỗi anh hai thôi."
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Thiệu Tây, người duy nhất không thay đổi quyết định.
Thiệu Tây: "..."
Không, tại sao tất cả mọi người đều thay đổi ý định và bỏ mặc cậu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT