Đường Mặc Linh tức giận, nhìn về phía Mục Kinh Trập nhịn không được nói: "Làm gì mà khóc? Cũng không phải lỗi của cô? Cô không phải khỏe lắm sao? Đánh bọn họ đi chứ, đánh chết hắn ta!"

Cô đã rất mạnh mẽ chống lại anh trước đây!

Không ai ngờ rằng Đường Mặc Linh sẽ đột nhiên mất bình tĩnh, tất cả đều sững sờ nhìn anh.

Đường Mặc Linh không để ý tới, chỉ là sắc mặt âm trầm nhìn Mục Kinh Trập, ánh mắt tìm kiếm một hồi, cuối cùng dừng ở cánh tay của cô.

"Cô còn bị thương sao?"

Anh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy lo lắng xen lẫn tức giận, vơ lấy một công cụ tính rời đi: "Đi, cùng tôi đánh lại."

"Anh đang làm gì vậy?" Mục Tuyết nhanh chóng túm lấy Đường Mặc Linh.

Bà Mục cũng kỳ quái nhìn anh: "Mọi chuyện ổn định rồi, sao con lại kích động như vậy?"

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Mục Tuyết và ánh mắt kỳ lạ của Mục Đằng cùng Mục Tuyết, Đường Mặc Linh dần bình tĩnh lại.

Anh sững người một lúc, phải, tại sao anh lại tức giận như vậy? Lập tức anh tìm được lý do.

"Tôi không quen nhìn bọn họ bắt nạt người khác như vậy. Đánh chó còn phải xem chủ mà".

Bà Mục nghe vậy thì sắc mặt giãn ra: "Từ nay về sau chỉ cần chăm sóc Tiểu Tuyết thật tốt là được."

Mục Tuyết cúi đầu cười, mà Mục Đằng sắc mặt âm trầm, nói ai là chó?

Đường Mặc Linh sau đó mới nhận ra điều đó và muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu như thế nào.

Anh không khỏi nhìn về phía Mục Kinh Trập, nhưng cô cũng không có nhìn anh, khẽ cau mày nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Anh không nhịn được nhíu mày theo, người của Thiệu gia là một đám cầm thú, nhất là Thiệu Kỳ Vân kia, cũng không phải người tốt gì tốt.

Vừa nghĩ tới đây, liền nghe Mục Tuyết nói: "Nãy giờ vẫn cứ mưa, anh trở về có phiền toái không?"

Lúc này Đường Mặc Linh mới nhớ tới vừa rồi lúc trở về lẽ ra mình nên rời đi, khóe mắt liếc nhìn vết đỏ ửng, đột nhiên nghĩ, tại sao anh lại không ngủ ở chỗ này một đêm?

Ngay khi Đường Mặc Linh định nói điều gì đó, liền nghe thấy bà Mục hắng giọng.

"Có xe hơi thì sợ cái gì? Cũng không phải là đi bộ. Mặc Linh có chuyện chính sự, chuyện của nó đều quan trọng, chúng ta không thể trì hoãn được, trời đã tối, phải nhanh chóng rời đi."

Đường Mặc Linh chỉ có thể nuốt lại những gì định nói, lên xe rời đi dưới ánh mắt cảnh giác của bà Mục và Mục Tuyết.

Mục Kinh Trập thì đã bị Lý Chiêu Đệ kéo trở lại phòng, một mực không có ra ngoài.

Căn phòng nhỏ ban đầu của Mục Kinh Trập đã được bà Mục đổi thành phòng làm việc của Mục Tuyết, nói rằng để cho cô ấy chấm bài tập về nhà.

Mặc dù bà Mục không quá nguyện ý, nhưng cũng không ngăn cản cô ấy đổi phòng làm việc trở lại thành phòng của Mục Kinh Trập.

Trời đã tối hẳn, bà Mục nghiêm mặt nói ăn cơm tối.

Mục Kinh Trập không có khẩu vị, bà Mục trên bàn ăn cũng không cho cô sắc mặt tốt gì, nhưng cũng không đuổi người đi, so với trước đây thì thái độ thật ra rất tốt.

Mục Đằng trầm mặc nói khi trở về phòng rằng họ sẽ xây một ngôi nhà nếu tiết kiệm được nhiều tiền hơn.

Sau này, mỗi khi Mục Kinh Trập trở về, cô sẽ có một gian phòng thuộc về mình, không cần nhìn sắc mặt người khác.

Mục gia đã yên ắng trở lại, nhưng Thiệu gia lúc này lại không yên ổn, bởi vì Thiệu Kỳ Dương đã trở lại.

Thiệu Kỳ Dương vừa trở về đã ướt sũng, vừa vào sân liền chào hỏi: "Ta về rồi."

Lúc trước về, trong nhà luôn sáng đèn, cơm nước đầm ấm, nhưng hôm nay chẳng còn gì.

Cũng không có ai trả lời.

Thiệu Đông đưa các em đi thay quần áo khô và đang đốt lửa, Thiệu Bắc và Thiệu Đông cứ khóc mãi và ngủ thiếp đi.

Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Nam đều tái nhợt vì lạnh, Thiệu Kỳ Dương vừa vào đã thấy có gì đó không ổn.

Bên ngoài là một mớ hỗn độn, bọn trẻ cũng có điều gì đó không ổn, hơn nữa Mục Kinh Trập đã biến mất.

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Kinh Trập đâu?"

"Chú." Thiệu Đông gọi một tiếng, nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương cũng không quá kinh ngạc.

Vì anh quay lại cũng chẳng thay đổi được gì.

"Chú, chú đi thay quần áo trước đi."

"Nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra trước."

Thiệu Tây kể lại những gì đã xảy ra, một cách thẳng thắn, không thêm quá nhiều cảm xúc.

Thiệu Kỳ Dương nghe vậy hai mắt nóng lên:"Làm sao bọn họ... làm sao dám, làm sao có thể!"

Bọn họ làm sao có thể như vậy đối với Mục Kinh Trập, anh cẩn thận ghi nhớ trong lòng, thậm chí đối với Mục Kinh Trập những lời trong lòng cũng không dám nói ra, lại bị bọn họ đối đãi như vậy?

Thiệu Kỳ Dương hai mắt bốc hỏa, xoay người rời đi.

Anh đá mạnh một cái vào cửa Đại Phòng, không thèm để ý đến lời chào của anh cả Thiệu, nhìn thấy Thiệu Kỳ Vân đang sưởi ấm, liền đi tới kéo cô ta lên, tát cô ta một cái.

Thiệu Kỳ Dương sợ rằng đây là lần đầu tiên anh động thủ với một người phụ nữ, cũng là lần đầu tiên động thủ với em gái của mình.

Vì sự thiên vị của Triệu Lan và là con gái duy nhất nên ba anh em nhà họ Thiệu luôn đối xử tốt với Thiệu Kỳ Vân, nhưng Thiệu Kỳ Vân thì sao?

"Đồ lòng lang dạ thú!" Thiệu Kỳ Dương chửi mắng, tát cô ta hai cái.

"Anh ba, anh điên rồi!" Thiệu Kỳ Vân hét lên.

"Hai cái tát này là ta tát thay cho anh hai." Nói xong giơ tay tát thêm một cá:, "Lần này là ta tự tát ngươi."

"Ngươi điên rồi, sao ngươi lại đánh em gái mình?" Triệu Lan chạy đến ngăn anh lại, nhưng Thiệu Kỳ Dương không buông Thiệu Kỳ Vân ra, vẫn tiếp tục ra tay.

"Nếu hôm nay tôi không dạy cho nó một bài học thật tốt, nó sẽ không bao giờ biết rằng mình đã sai."

"Mẹ, mau giúp con!" Thiệu Kỳ Vân bị đánh muốn điên rồi, dù đấm đá thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể gọi Triệu Lan.

Triệu Lan thấy anh cả Thiệu ngăn cản cũng vô ích nên nghiến răng, nhặt một khúc củi, hướng về phía Thiệu Kỳ Dương đánh tới.

"Buông ra, này thì đánh em gái ngươi, ta cho ngươi đánh!"

Củi đập vào đầu và tai của Thiệu Kỳ Dương, khiến anh chảy máu ngay lập tức.

Chị dâu Thiệu từ xa đứng nhìn hét lên: "Đừng đánh nữa, chết người thiệt đó".

Triệu Lan nhìn thấy máu trên đầu Thiệu Kỳ Dương chảy xuống cổ mới chịu dựng lại, bà ta hét lên một tiếng ném cây củi xuống.

Nhưng ngay cả khi bị Triệu Lan đánh như vậy, Thiệu Kỳ Dương vẫn không buông Thiệu Kỳ Vân ra, sau khi liếc nhìn bà ta, anh vẫn quay lại và tiếp tục đánh Thiệu Kỳ Vân.

"Có chịu nhận sai không? Có chịu thay đổi không?"

Triệu Lan không ngừng lui về phía sau: "Điên rồi, điên rồi!"

"Kỳ Vân, mau nhận lỗi đi, anh trai con điên rồi."

Thiệu Kỳ Vân cảm thấy mình sắp bị đánh chết nên nhanh chóng nhận lỗi: "Em sai rồi, sau này sẽ không bao giờ dám nữa."

Thiệu Kỳ Dương lúc này mới ngừng thở dốc: "Nhớ kỹ lời nói hôm nay, sau này nếu còn dám tái phạm, thật sự đánh chết ngươi."

"Ta còn chưa chết, ngươi uy hiếp ai? Thiệu Kỳ Dương, ngươi ở nhà xảy ra chuyện gì còn không hỏi, ngươi đánh người, nếu chúng ta ngồi tù, ta cũng tha cho ngươi!"

Ba người Dương Khánh đã bị nhốt, ngày mai đại khái sẽ bị đem đến đồn cảnh sát.

Đến lúc đó cũng không thể trốn thoát được, bởi vì bọn họ cũng đã hỗ trợ.

Triệu Lan cùng Thiệu Kỳ Vân vừa tức giận lại vừa sợ hãi, kết quả Thiệu Kỳ Dương trở về còn không giúp bọn họ.

Triệu Lan tức giận xông tới đánh Thiệu Kỳ Dương một cái: "Ngươi là cái thứ gì?"

Thiệu Kỳ Dương hất Triệu Lan ra: "Bà là mẹ của tôi, tôi không động đến bà, nhưng hôm nay là lần cuối cùng."

"Như thế nào? Ngươi tính đoạn tuyệt quan hệ với ta sao?" Triệu Lan cười lạnh.

Thiệu Kỳ Dương gật đầu, hốc mắt đỏ hoe: "Đúng vậy, tôi không nhận nữa, bà không xứng làm mẹ tôi, sau này tôi sẽ coi không có thứ tình thân này."

Triệu Lan tức giận đến ngã ngửa: "Chỉ vì Mục Kinh Trập mà ngươi không nhận mẹ mình?"

Bà ta tiến lên nắm lấy cổ áo Thiệu Kỳ Dương: "Ta biết người và Mục Kinh Trập sẽ ở bên nhau mà, ta biết hết, hai người các ngươi là không biết xấu hổ mà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play