"Xong hết chưa?" Thiệu Kỳ Vân sốt ruột thúc giục.

Mục Kinh Trập liếc nhìn Thiệu Kỳ Vân, cô gái này trông giống như một thiên thần, nhưng bụng dạ cực kỳ xấu xa.

Cô tạm thời không định khiêu khích cô ta: "Được rồi, để tôi mang giày nữa."

Cô cúi xuống xỏ giày, đồng thời chớp lấy cơ hội vớ lấy thứ gì đó.

Thiệu Kỳ Vân không chú ý cho đến khi Mục Kinh Trập đứng dậy.

Lúc đầu, Thiệu Kỳ Vân nghĩ rằng với mái tóc ngắn của Mục Kinh Trập, cô phải trông thật xấu xí khi mặc váy.

Không ngờ không những không xấu mà còn đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Đường cong của Mục Kinh Trập không quá phập phồng, cũng không thấp, dáng người cao gầy, tư thế uyển chuyển độc đáo, lộ ra một cỗ quyến rũ độc nhất, hoàn toàn khác với những người đồng trang lứa bình thường.

Lúc này, Thiệu Kỳ Vân cảm thấy mình giống như là dong chi tục phấn*.

(庸脂俗粉: về cơ bản có nghĩa là chỉ một phụ nữ bình dân. Nó cũng được sử dụng như một thuật ngữ xúc phạm để mô tả một người phụ nữ chỉ biết vẽ, ăn mặc và thô tục, không có tu dưỡng và văn hóa)

Một tia không hài lòng thoáng qua trong mắt cô ta.

Chiếc váy rẻ nhất và xấu nhất mà cô ta tùy tiện chọn ra, sao có thể đẹp như vậy trên người Mục Kinh Trập?

Cô ta không thích ai xinh đẹp hơn mình.

Thiệu Kỳ Vân thực sự muốn cô cởi chiếc váy ra, nhưng khi cô ta nghĩ về chính sự, lại nhịn xuống: "Mau ra ngoài."

Mục Kinh Trập vừa đi ra ngoài, ánh mắt của mấy người đều đổ dồn về phía cô, trong mắt đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc.

Lợi dụng sự ngây người của họ, Mục Kinh Trập không chút nghĩ ngợi ném chỗ bột ớt mà cô lén lút giấu trong tay.

"Aaaa..."

Bột ớt rơi vào mắt, những hét lên trong đau đớn.

Bản thân Mục Kinh Trập cũng không hoàn toàn tránh đi, cô nhất thời mơ hồ, không để ý chuyện khác, vừa đánh đấm vừa chịu đau.

Thiệu Kỳ Vân vừa quay lưng về phía Mục Kinh Trập, không bị trúng chiêu liền vung con dao về phía cô.

Tầm nhìn của Mục Kinh Trập bị ảnh hưởng, mặc dù cô đã giật lại con dao, nhưng cánh tay của cô rất đau, giống như bị đâm trúng, nhưng cô không có thời gian để kiểm tra.

Mục Kinh Trập không kìm nén sức lực, nhanh chóng đánh gục mấy người đàn ông và trấn áp Thiệu Kỳ Vân giữa tiếng thét của Triệu Lan.

"Mấy đứa Thiệu Bắc ở đâu rồi?" Cô dùng dao uy hiếp cô ta.

Thiệu Kỳ Vân không ngờ Mục Kinh Trập lại nghĩ ra chiêu này: "Buông tôi ra!"

"Tôi cho cô một cơ hội, mau nói đi!"

Mục Kinh Trập đang gấp gáp hỏi, cửa đột nhiên bị mở ra, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Thiệu Đông.

Mục Kinh Trập không thể tin được ngẩng đầu lên, cô kiền thấy Thiệu Đông và những người khác đang hoảng sợ đứng ở cửa.

"Mẹ!" Thiệu Bắc nhìn thấy định chạy tới.

"Đừng tới đây, Tiểu Bắc."

Mục Kinh Trập còn chưa kịp trói mấy người lại, Dương Khánh đã tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy Thiệu Bắc chạy tới, ánh mắt hung ác, vươn tay bắt lấy cô bé.

Mục Kinh Trập vội vàng: "Tiểu Bắc, mau chạy đi!"

Cô vừa lao tới vừa hét lên, nhưng đã quá muộn, Thiệu Bắc đã bị bắt lại.

Hai mắt của Thiệu Kỳ Vân sáng lên: "Mau, bắt lấy bọn nó."

Chỉ cần bắt bọn chúng lại, mọi thứ có thể trở lại đúng quỹ đạo.

"Tiểu Bắc!" Thấy đã muộn, lúc Mục Kinh Trập đang tuyệt vọng, liền thấy Thiệu Bắc há miệng cắn vào tay Dương Khánh, khi Dương Khánh kêu thảm thiết muốn buông ra, liền dùng sức đá vào giữa hai chân hắn.

"A a." Dương Khánh kêu to hơn.

Chính lúc này, Thiệu Đông và Thiệu Tây cũng hành động, đá và giẫm lên hai tên côn đồ đang chuẩn bị đứng dậy.

Chỗ đá giống hệt nhau, đều ở giữa hai chân.

Thiệu Nam giữ lấy Thiệu Trung ở phía ngoài, nhìn thấy mọi thứ bên trong, liền quay đầu lại gọi người trong thôn đến.

Mục Kinh Trập sửng sốt một lúc, sau đó đá cho Thiệu Kỳ Vân một cái, rồi vội vàng chạy đi kiểm tra bọn trẻ.

"Con không sao chứ? Làm sao lại bẩn như vậy?"

"Con không sao, mẹ, mẹ không sao chứ?" Thiệu Bắc lo lắng hỏi Mục Kinh Trập.

"Ta không sao." Mục Kinh Trập kinh ngạc: "Vừa rồi con làm ta sợ muốn chết."

"Chúng con không sao cả, tất cả đều bị chúng con đánh gục."

Thiệu Bắc chỉ vào một vài người đàn ông vẫn đang la hét: "Chúng con không sợ họ."

Bất chấp tình huống đặc biệt này, Mục Kinh Trập vẫn im lặng trong giây lát: "Sao con lại đá họ vào chỗ đó?"

"Con học từ mẹ đó, không phải người nói chúng con sức lực yếu, chạy không nổi liền cắn hoặc đá vào chỗ hiểm nhất sao? Tất cả chúng con đều nhớ rõ đó nha. "

Sau khi xem đoạn phim trên ti vi, Thiệu Bắc đã vận dụng nó một cách linh hoạt.

Thiệu Đông cũng nói rằng cậu đã học được từ Mục Kinh Trập, lúc trước cô đánh người thế nào cậu vẫn nhớ kĩ.

Thiệu Tây nãy giờ vẫn im lặng lập tức nhận ra sự bất thường trên cánh tay của Mục Kinh Trập.

"Dì đang chảy máu."

Cô mặc đồ màu đỏ, vết máu không lộ rõ ​​nhưng cậu vẫn có thể nhận ra.

"Ở đâu? Mẹ, mẹ bị thương rồi?" Thiệu Bắc gấp gáp.

Thiệu Đông liếc mắt nhìn, nhanh chóng đi lấy hộp thuốc nhỏ mà Mục Kinh Trập đã làm trước đó.

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ."

Mục Kinh Trập nhìn vào miệng vết thương, nó không quá nghiêm trọng.

Cô lấy khăn tay buộc lại trước: "Mau thay quần áo đi, đừng để bị cảm, vừa rồi các con có chuyện gì?"

"Bác gái cản tụi con về nhà."

Chúng thấy trời u ám nên vội vã chạy về vì sợ mưa, lẽ ra trước khi trời mưa chúng đã có thể vội vã về nhưng lại gặp phải chị dâu Thiệu.

Cô ta cố ý ngăn bọn trẻ lại, nói phải mang chúng đi trốn mưa, chúng không đi cũng không nghe cho nên liền túm Thiệu Trung chạy đến nhà tranh.

Những nhà tranh được dùng để lương thực thu hoạch gấp, tránh dính nước mưa làm ẩm mốc, thường thì mọi người cũng sẽ vào đây để trú mưa.

Thiệu Trung bị bắt đi, chúng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo, muốn đưa Thiệu Trung trở lại, tình thế đang hỗn loạn thì trời bỗng dưng đổ mưa.

Chị dâu Thiệu quyết không chịu để chúng đi, Thiệu Đông cảm thấy có gì đó không ổn, phải quay lại trong mưa.

Mặc dù không cần nhưng Thiệu Đông cảm thấy theo thói quen của Mục Kinh Trập, nhất định cô sẽ ra đón bọn chúng.

Cô không đến đón, chị dâu Thiệu lại đột nhiên ngăn cản, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.

Đám Thiệu Đông nháo nhào đòi quay về, chị dâu Thiệu lại thiếu kiên nhẫn, lấy lí do chúng không nghe lời, lập tức vung tay đánh người.

Mấy đứa trẻ đều bị đánh, sức tàn lực kiệt, chúng liều mạng mặc kệ bị thương vùng khỏi tay của chị dâu Thiệu.

Trời mưa to, chúng chạy về, chật vật, cả người lấm lem, chiếc giỏ đựng rau dại vất vả đào đã bị ném lại từ lâu.

Bọn chúng vui mừng vì đã về kịp nếu không thì mọi chuyện đã tệ rồi.

Sau khi nghe bọn trẻ giải thích ngắn gọn, Thiệu Nam đi gọi những người trong thôn cũng đã quay lại.

Dương Khánh và những người khác bị Mục Kinh Trập và lũ trẻ đánh đập bò dậy không nổi, nghe thấy động tĩnh liền biết rằng lần này là không ổn, họ đứng dậy và muốn chạy trốn, nhưng tất cả đã quá muộn rồi.

Mọi người trong thôn đang chuẩn bị nấu ăn vì trời mưa thì bị Thiệu Nam chạy đến cầu cứu, nói rằng trong nhà đã xảy ra chuyện.

Vừa nghe nói mọi người liền chạy tới, Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng cũng tới, vừa tới đã ngăn cản Dương Khánh và Triệu Lan đang muốn bỏ chạy.

"Muốn đi sao? Không dễ như vậy đâu, tôi vừa rồi cũng đã nói với các người đây là phạm pháp."

Mục Kinh Trập không che giấu bất cứ điều gì, kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra.

Mọi người nghe xong đều hoàn toàn kinh hãi, lần lượt chỉ trích Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, lúc này là lúc nào mà họ lại làm chuyện như vậy thì thật quá xấu hổ.

Hơn nữa, bọn họ còn dùng đám Thiệu Đông để uy hiếp Mục Kinh Trập, Triệu Lan cũng là bà nội, lại lấy cháu trai của chính bà ta ra để uy hiếp người làm mẹ kế là Mục Kinh Trập.

Nghe thật buồn cười nhưng cũng thật đáng buồn.

Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng nhìn qua Mục Kinh Trập, sau khi nghe chuyện đã xảy ra, họ tóm lấy Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, không nói hai lời liền đánh tới tấp.

"Đồ thối tha tim phổi dám âm mưu hại Kinh Trập nhà ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play