Bởi vì chán ghét Thiệu Trung, Thiệu Kỳ Vân thậm chí không muốn về nhà, tất nhiên, đây có thể chỉ là cái cớ của cô ta, nhưng Triệu Lan không ngần ngại tìm cơ hội để mắng Thiệu Trung.
Thiệu Kỳ Vân luôn được ưu ái như một đích nữ, cô ta không bao giờ nghĩ rằng Mục Kinh Trập lại dám đối xử với cô ta như vậy.
"Mục Kinh Trập, chị có gan đối xử với tôi như vậy, vội vàng gả vào nhà tôi, chị còn có mặt mũi à?"
"Tại sao lại không có mặt mũi? Bây giờ cô là vô cớ đến nhà tôi làm loạn, tôi còn muốn hỏi cô ăn gan hùm mật gấu ở đâu mà dám ra tay với Tiểu Trung."
Thiệu Kỳ Vân không ngờ rằng Mục Kinh Trập lại hung hăng như vậy, cô ta chỉ có thể nhìn Thiệu Trung một cách hằn học: "Tôi đánh nó thì có gì sai? Ai khiến nó đột nhiên đến đây làm tôi sợ."
Cô ta nhìn chằm chằm vào Thiệu Trung, cậu bé sợ hãi đến mức không thể không gọi "Mẹ" và nhờ Mục Kinh Trập giúp đỡ.
Ngay khi Mục Kinh Trập chuẩn bị xem xét, Thiệu Kỳ Vân đột nhiên xông vào: "Mày đang gọi ai là mẹ!"
Mục Kinh Trập giật mình, ôm lấy Thiệu Trung, "Cô đột nhiên lớn tiếng như vậy làm gì, thằng bé gọi tôi là mẹ thì làm sao?"
Thiệu Kỳ Vân nhìn cả hai với vẻ mặt khó coi, vừa muốn mắng lại kìm xuống.
"Mục Kinh Trập, tôi không muốn cùng chị như chuột chù chút chít tranh luận*, chị cứ chờ mà xem!"
( Cái này tui tạm dịch vậy cho dễ thương chứ để nguyên văn là: "cãi nhau như chuột chù" sợ mọi người khó hiểu:>)
Thiệu Kỳ Vân hất đầu và bước đi, chiếc váy bay trong không trung một vòng.
Mục Kinh Trập cau mày nhìn cô ta rời đi, ngồi xổm xuống nhìn Thiệu Trung: "Tiểu Trung, cô ta có làm gì con không? Tay cậu không sao chứ?"
"Không có." Thiệu Trung lắc đầu, "Mẹ, con chỉ là chào hỏi cô một tiếng."
Thiệu Trung có thể nói, nhưng cậu bé vẫn quen im lặng và rụt rè, lòng can đảm cũng bé, nhưng đi đến trường nghệ thuật để học cũng là cùng một người.
Mục Kinh Trập khuyến khích cậu bé nói nhiều hơn và giao tiếp với mọi người nhiều hơn, cũng hy vọng rằng cậu bé sẽ kết bạn với những đứa trẻ cùng tuổi, vì vậy cô đã nói với cậu bé rằng sau này ai sẽ đến nhà thì cậu bé phải chào hỏi và đi gọi cho mọi người.
Thiệu Trung rất nghe lời, khi những người trong thôn đến, cậu bé liền chào đón họ một cách nghiêm túc, sau đó gọi Mục Kinh Trập.
Khi Thiệu Kỳ Vân bước vào, Thiệu Trung biết rằng cô ta không thích cậu, hơn nữa cô ta thậm chí không muốn gặp cậu, lần nào gặp cậu bé cũng sẽ bị mắng, nhưng vì nhiệm vụ mà mẹ đã giao cho, cậu bé vẫn ngoan ngoãn bước tới.
Không nghĩ đến khi vừa đến gần đã bị Thiệu Kỳ Vân đẩy ra không thương tiếc.
"Tùy tiện đẩy người ta ra, Tiểu Trung từ nay về sau không cần để ý đến cô ta, nhà chúng ta không chào đón những vị khách vô lễ như vậy." Mục Kinh Trập lập tức dặn dò với Thiệu Trung.
Thiệu Trung vẫn còn là một đứa trẻ, Thiệu Kỳ Vân phát điên cũng là cậu bé thiệt thòi, Thiệu Trung là một kho báu quý giá như vậy, cô sẽ để ai làm hại cậu.
"Được ạ."
Bị người khác ghét như vậy, thật ra Thiệu trung cũng khá buồn, không thể không quan tâm, nhưng sau khi Mục Kinh Trập an ủi, cậu bé cũng không buồn như vậy nữa.
Khi Mục Kinh Trập vừa mới an ủi Thiệu Trung, Triệu Lan đã tìm đến cửa và chất vấn Mục Kinh Trập đã gây sự gì với em chồng, nói rằng Thiệu Kỳ Vân đã vất vả quay lại một chuyến.
Mục Kinh Trập không nói nên lời, "Trước khi bà nói nhiều như vậy, sao không nhìn xem con gái quý báu của bà làm cái gì, vừa đi tới liền đẩy Tiểu Trung, làm sao có thể có loại em chồng bá đạo như vậy."
Khi Triệu Lan nghe thấy điều này, bà ta đột nhiên thở dốc, cố nói vài lời rồi mới rời đi.
Thiệu Kỳ Vân khịt mũi, nói cô ta không có gì để nói với cô và rời đi để tìm Mục Tuyết.
Thiệu Kỳ Vân này cực kì thích Mục Tuyết trong sách, chỉ nhận mỗi cô ấy làm chị dâu, sau này cũng không ít lần nịnh bợ Mục Tuyết, đặc biệt chán ghét Mục Kinh Trập.
Mục Kinh Trập nhìn bóng lưng của cô ta, lắc đầu: "Người cũng rất đẹp, sao lại có tính tình như vậy?"
Xét về các đường nét trên khuôn mặt, Thiệu Kỳ Vân thanh tú hơn Mục Tuyết, cộng thêm chiếc váy cô ta mặc cũng rất đẹp, rất vừa mắt.
Nhưng ông trời cũng rất công bằng, đã cho Thiệu Kỳ Vân một làn da đẹp nhưng không cho cô ta nhiều trí tuệ.
Thiệu Trung nhìn Mục Kinh Trập, rồi nhìn bóng lưng của Thiệu Kỳ Vân, đột nhiên nói: "Sau này con cũng sẽ mua váy đẹp cho mẹ."
Mục Kinh Trập cúi đầu nhìn, không khỏi xoa xoa đầu: "Được."
Cũng không biết tại sao cậu bé lại nghĩ đến chiếc váy, nhưng chiếc váy của Thiệu Kỳ Vân thực sự rất đẹp, cô nhất định sẽ mua nó khi có cơ hội.
Quay trở lại làm việc, mọi người đều biết rằng Thiệu Kỳ Vân đã trở lại, lại thấy Mục Kinh Trập không phản đối, họ bắt đầu bàn tán về Thiệu Kỳ Vân.
Giống như hai anh em Thiệu Kỳ Hải và Thiệu Kỳ Dương, cô ta đã nhận được sự chúc phúc của cha mình, nhan sắc thật xinh đẹp.
Cái này phải nói đến gen bí ẩn và vấn đề di truyền.
Triệu Lan trông rất bình thường, nhưng cha Thiệu rất đẹp trai, không giống như những người nông thôn, ông ấy trông hiền lành và có cảm giác bất phàm.
Lúc đầu, Triệu Lan quyết định kết hôn với cha Thiệu là vì khuôn mặt của ông, không màng bất cứ điều gì, một mực đòi gả đi.
Làm sao mà đến lượt Triệu Lan thì cũng vì cha Thiệu sức khỏe không tốt từ khi còn nhỏ.
Khi đó, rất nhiều người nói hai người không xứng, là hoa nhài cắm bãi phân bò, cha Thiệu chính là hoa đó.
Bức ảnh cưới của hai người trông giống như một tên thổ phỉ đi cướp chồng.
Triệu Lan thích khuôn mặt của cha Thiệu, nhưng đối với các con của bà ta, bà ta lại thích anh cả Thiệu trông giống bà hơn.
Trong bốn đứa trẻ, chỉ có anh cả Thiệu là giống bà, ngoại hình trung bình, chiều cao thấp bé, không giống mấy đứa em chút nào, mỗi lần ra ngoài đều bị phớt lờ, không ai chịu tin rằng họ là anh chị em thực sự.
Sự thật vẫn là họ là anh chị em, nhưng hắn ta giống mẹ, còn ba đứa em giống thì giống cha.
Anh cả Thiệu thực sự rất khó chịu vì hắn ta trông bình thường, nhưng người vợ mà hắn ta cưới – chị dâu Thiệu cũng rất bình thường, cuối cùng, bốn đứa con Phúc Lộc Thọ Hỉ cũng giống với hắn ta. Đều rất bình thường, gen tốt của cha đều phân khác biệt với Đại Phòng.
Lý Chiêu Đệ đã không ít lần cùng Mục Kinh Trập trước đó nói thầm, nói là may mắn thay Mục Kinh Trập và em trai không giống bà ấy, mà giống Mục Đằng.
Thiệu Kỳ Vân trông giống cha, nhưng là con gái duy nhất cho nên Triệu Lan vẫn thương cô ta nhất.
Nhan sắc tốt, tâm hồn cao thượng, cô ta nghĩ rằng mình sẽ có thể kết hôn với một người đàn ông giàu có và Triệu Lan cũng nghĩ như vậy, chỉ cần cô ta gặp một người đàn ông giàu có, cô ta có thể kết hôn trong chớp nhoáng.
Nhưng bọn họ đã nói điều này từ năm mười sáu mười bảy tuổi đến bây giờ đã hai mươi ba tuổi mà cô ta vẫn chưa kết hôn.
Bởi vì họ quá kén chọn, điều kiện tầm trung khiến họ chướng mắt, lúc nào cũng muốn tiêu chuẩn phải thật cao.
Hiện tại, Thiệu Kỳ Vân đang làm quản lý ký túc xá của trường cấp hai Nhất Trung của huyện, đừng coi thường quản lý ký túc xá, cũng đã tốn rất nhiều công sức mới cô ta mới được vào.
Đối với Triệu Lan, đây là điều đáng tự hào.
Khi Thiệu Kỳ Vân về nhà, nhà bên cạnh cuối cùng cũng có tiếng cười, không còn tiếng ồn ào liên tục.
Đám Thiệu Phúc thích lấy lòng Thiệu Kỳ Vân, tiếng kêu cô cứ vang lên suốt, ở bên này cũng có thể nghe rõ.
Mỗi lần Thiệu Kỳ Vân trở về đều mang theo đồ ăn ngon, sau đó Triệu Lan sẽ khoe khoang để mọi người trong thôn đều biết biết. Trái cây đóng hộp, quả óc chó, khoai tây chiên giòn, đường nâu và đường trắng đều có.
Nhưng đám Thiệu Đông không ghen tị chút nào, bởi vì Thiệu Kỳ Vân xưa nay cũng chưa hề cho chúng chút gì, đặc biệt là Thiệu Trung.
Mục Kinh Trập còn sợ bọn trẻ buồn, liền an ủi: "Ngày mai lên huyện, ta cũng mua hoa quả đóng hộp cho các con."
"Không cần, chúng con học ngoại ngữ so với bọn họ ăn mấy trái cây đóng hộp còn tốt hơn." Thiệu Đông liền đáp, tỏ ý không đố kỵ.
Nhưng Mục Kinh Trập vẫn muốn mua cho chúng hai hộp để thỏa mãn cơn thèm.
Ngày hôm sau thức dậy sớm, Mục Kinh Trập đem mấy đứa trẻ lên huyện thành, không ngờ lại gặp Đường Mặc Linh.
"Lên xe đi, tôi đưa mọi người đi."
Đường Mặc Linh không nói rằng anh ta cố ý đến để chặn Mục Kinh Trập.
Mục tiêu của anh ấy đã không đạt được, anh ấy không sẵn sàng từ bỏ, mà quyết định tiếp tục.
Lần đầu làm quen, lần thứ hai làm quen, đám người Mục Kinh Trập thấy Đường Mặc Linh thái độ rất chân thành, so với xe đạp, ô tô nhỏ tự nhiên thoải mái hơn, cảm ơn xong liền lên xe.
Mặc dù không biết tại sao Đường Mặc Linh lại đột nhiên phát điên mà chăm sóc bọn họ, bất quá Mục Kinh Trập cũng không sợ, binh đến tắc, thủy đến che* thôi.
(兵来将挡, 水来土掩: Binh đến tắc, thủy đến che là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là căn cứ vào tình hình cụ thể mà linh hoạt ứng phó.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT