Người đàn ông đeo kính bị đánh vô cớ, "Cô nói bậy nói bạ gì vậy, lưu manh cái gì, tôi đã làm cái gì!"
"Anh còn không biết xấu hổ còn hỏi!"
Người đàn ông đeo kính vừa vặn đi tới hướng vỗ, người phụ nữ tóc xoăn khẳng định anh ta đang sờ soạng cô, không chỉ là tức giận, mặt mũi đều đỏ bừng: "Tôi chưa từng gặp loại người nào không biết xấu hổ như anh."
Người đàn ông đeo kính cũng tức giận: "Cô đang nói nhảm cái gì vậy, con khốn."
Hai người bắt đầu đánh nhau, sau đó họ bị đưa đến đồn cảnh sát, tội danh côn đồ các thứ
Thiệu Nam đã sớm lôi Thiệu Tây chạy đi.
Buổi chiều trời không mưa, nhưng khi ra khỏi lớp thì trời lại bắt đầu mưa.
Chiếc xe đạp được Đường Mặc Linh cất vào cốp xe vào buổi sáng, bây giờ có thể lái đi về, nhưng cô sợ rằng đường đi khó khăn, chở nhiều người rất dễ bị ngã.
Mục Kinh Trập đang lo lắng về việc sẽ bị ngã, không ngờ lại thấy Đường Mặc Linh.
"Lên xe đi, tôi đưa các người trở về."
Mục Kinh Trập ngạc nhiên, sau đó lại cảnh giác nói: "Làm phiền anh quá nhỉ?"
Buổi sáng tiện đường đưa đi cũng được, hiện tại tối rồi cũng vẫn muốn giúp, chẳng lẽ có ý đồ xấu gì?
Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Mục Kinh Trập, Đường Mặc Linh như thót tim, không thể nói là anh có chủ ý với cô, vội vàng nói: "Tôi chỉ thích mấy đứa nhỏ, không muốn chúng khổ cực như vậy, lên xe đi."
Đám người Thiệu Đông: "..."
Không, chúng tôi không cảm thấy cái gọi là thích của chú chút nào.
Đường Mặc Linh thản nhiên nói, nhưng không ngờ lũ trẻ lại lặng lẽ lùi lại một bước.
Đường Mặc Linh: "..."
Anh bực bội: "Không biết phân biệt tốt xấu đúng không? Vậy tôi đi đây."
"Đợi đã." Mục Kinh Trập vội vàng nói: "Tôi chỉ cảm thấy phiền toái cho anh."
Không thể để mấy đứa nhỏ bị ngã, cô cảm thấy an toàn mới là quan trọng nhất nên vội vàng đem mấy đứa nhỏ lên xe.
Đường Mặc Linh ậm ừ: "Sớm ngồi vào xe có phải hay không, tôi còn có thể bán các người đi à?"
Mục Kinh Trập gấp gọn màng nhựa, thản nhiên trả lời: "Tất nhiên là không thể rồi, tôi có thể đánh gục anh chỉ bằng một cú đấm."
Đường Mặc Linh muốn phun ra ngụm máu cũ mắc kẹt trong cổ họng.
Mấy đứa trẻ nghe xong liền nhớ lại quá khứ khi Đường Mặc Linh bị quật ngã, chúng cười khúc khích, cũng không kiềm chế bản thân như buổi sáng, nháo nhào nói chuyện với Đường Mặc Linh về việc Mục Kinh Trập một cước đá bay Giày cao gót sáng hôm nay.
"Dì rất lợi hại, một cước là có thể đá tên xấu xa đó."
Thiệu Trung vung nắm đấm: "Sau này con cũng sẽ lợi hại như vậy."
Không nói cũng không sao, khi nói, Thiệu Trung liền nói một cách ranh mãnh.
"Lại đánh người?" Đường Mặc Linh tặc lưỡi.
Chờ lúc nghe những gì đã xảy ra xong, anh trầm mặc.
Bởi vì anh nhớ lại thời thơ ấu của mình.
Anh cũng đã bị oan, trong một tình huống tương tự, nói rằng anh đã ăn cắp học phí.
Anh bị oan, nhưng mẹ kế chỉ đánh anh ta khi bà ấy đến, không hề bênh vực anh ta chút nào.
Mục Kinh Trập cũng là mẹ kế, lại không chút đắn đo suy nghĩ mà lập tức tin tưởng Thiệu Bắc và bảo vệ cô bé.
Nhìn thấy Thiệu Bắc đã trải qua chuyện như vậy nhưng vẫn vô tư ngồi ở ghế sau và chỉ quan tâm đến đôi dép của mình, Đường Mặc Linh không hiểu sao sinh ra một tia ghen tị vô cớ.
Cô bé đã rất may mắn khi gặp được một người mẹ kế như Mục Kinh Trập.
Đường Mặc Linh không khỏi suy nghĩ, tại sao năm đó anh không gặp một người mẹ kế như Mục Kinh Trập?
Nếu anh cũng có... nếu Mục Kinh Trập cũng là mẹ kế của anh... ahh!
Đường Mặc Linh nhận ra bản thân đang nghĩ gì, không nhịn được xì một tiếng khinh bỉ.
Tại sao anh lại đột nhiên nghĩ rằng Mục Kinh Trập là mẹ kế của anh!
Mục Kinh Trập không thể không tránh sang một bên, đồng thời nháy mắt với mấy đứa trẻ phía sau, ý bảo chúng im lặng, đừng chọc giận nam chính đang khó ở.
Đọc tiểu thuyết và xem TV thì không có cảm giác gì, nhưng khi thực sự đối mặt với nam chính khó ở, thật khổ sở cho một người không phải là nữ chính.
Mục Kinh Trập cảm thấy rằng cô nên thận trọng sau này, không tùy tiện ngồi xe của Đường Mặc Linh, nếu không nam chính sẽ phát bệnh, lúc đó người phải chịu là cô.
Không phải cô sợ Đường Mặc Linh, mà là sợ làm anh ta chọc giận tới mình, lại ra tay giáo huấn thêm một trận, với bản lĩnh của cô, nếu anh ta thật sự tàn phế thì sẽ rất phiền phức.
Không khí trong xe trở nên yên tĩnh, tĩnh lặng và yên bình.
Sau khi Đường Mặc Linh cảm nhận được điều đó, anh liền cảm thấy bối rối.
Tại sao đột nhiên ngừng nói chuyện?
Đường Mặc Linh vốn tưởng rằng giúp đỡ nhiều như vậy thì có thể nhìn ra được điều gì đó, nhưng hóa ra lại vô ích.
Sau khi mua đôi dép mới, bọn trẻ trở về thôn và chạy đi khắp nơi, muốn mọi người xem đôi dép mới.
Mọi thứ đều ổn, trừ đá và bùn dính vào gót dép, đi được 1 ngày mình phải lấy que để chọt ra, hơn nữa nó... cọ vào chân.
Chất liệu là nhựa, tất nhiên sẽ không quá mềm, chắc chắn sẽ cọ xát vào chân.
Mới có một ngày mà gót chân của Thiệu Bắc đã mòn hết.
"Đã sờn hết rồi, tạm thời không mang nữa." Mục Kinh Trập nhìn thấy, nhíu mày.
Thiệu Bắc lắc đầu, "Con muốn mang, đẹp như vậy, da ai cũng mòn."
Vì mục đích làm đẹp, Thiệu Bắc nói rằng cô bé không sợ bị rạn da.
Nhưng Mục Kinh Trập không thể để Thiệu Bắc đi mòn nó như thế này, vắt óc tìm cách để đôi dép không bị mài mòn ở gót chân.
Đám Thiệu Bắc đã mua dép, những đứa trẻ khác trong thôn cũng muốn mua chúng, vì vậy lại có một làn sóng dép ùa đến.
Lúc này, chuyện của Bạch Cường lại có tiến triển mới.
Bạch Cường liên tục gây rối, không đồng ý thì gõ cửa, trong nhà không chút yên ổn chỉ có thể đưa tiền.
Sau khi hắn nhận được tiền, lưng cũng trở nên thẳng hơn, có lẽ việc moi tiền thành công đã cho hắn thêm dũng khí, vì vậy cuối cùng hắn đã đến gặp Mục Kinh Trập.
Yêu cầu cô thu nhận em gái của hắn và trả tiền lương cho cô ấy hàng tháng kể từ bây giờ.
Đương nhiên, Mục Kinh Trập sẽ không chịu nhận, hắn liền làm ầm lên, nói rằng khả năng Lý Đào bỏ trốn là do Mục Kinh Trập gây ra, Lý Đào trước đây là người thành thật, chính Mục Kinh Trập đã nuôi lớn ý định bỏ trốn của cô ấy.
Muốn gán thêm tội cho người khác làm gì thiếu lí do, hắn chỉ muốn moi thêm tiền thôi.
Mục Kinh Trập ban đầu không làm gì cả, chỉ mắng đuổi hắn ta ra ngoài, cô cũng không sợ hắn.
Sau đó, Bạch Cường muốn chặn đường, không cho Mục Kinh Trập không giao hàng, lại nhờ đến mấy tên du côn làm khó cô.
Trong mắt bọn hắn, Mục Kinh Trập chính là một góa phụ muốn làm gì thì làm.
Kết quả là....thảm rồi!
Tất cả lần lượt đều được cô dạy dỗ cho một trận.
Chuyện về sức mạnh tuyệt vời của Mục Kinh Trập luôn được đồn đại trong thôn, đặc biệt là những người đã bị cô cho một bài học, chẳng hạn như Triệu Lan.
Có thể thấy cô là người ít nói, bình thường nhìn thấy mọi người liền cười híp mắt, mọi người đều không để chuyện đó trong lòng, cho rằng Triệu Lan và những người khác đang phóng đại một cô gái sẽ có sức lực to lớn như thế nào.
Bọn Bạch Cường cũng là nắm bắt tin tức chậm chạp, cho nên như đá vào tấm sắt.
Dù cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể chống cự, nhiều người bị đánh cho đến khi khóc như ma và điên cuồng kêu cứu.
Tiếp đó bọn hắn nhìn thấy tảng đá lớn mà bọn hắn đã vất vả nâng lên đã bị Mục Kinh Trập thản nhiên nhấc lên.
Nhấc lên...
Bạch Cường và những người khác hoàn toàn sợ hãi, bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Người trong thôn nghe thấy động tĩnh đến xem đều nuốt nước bọt bỏ đi.
Kể từ hôm nay, mọi người đều biết rằng Mục Kinh Trập rất lợi hại.
Bạch Cường dưỡng thương, hoàn toàn ngoan ngoãn.
Mục Kinh Trập cũng nhận được tin tức xác thực từ giáo viên dạy nhảy của trường nghệ thuật.
Thiệu Bắc đã được đài truyền hình lựa chọn, cô bé được yêu cầu đến đài truyền hình để nhảy.
Dù chỉ là người nhảy phụ nhưng đó cũng là cơ hội mà nhiều người mơ ước.
Chỉ cần có cơ hội, từ từ sẽ có càng nhiều cơ hội, càng ngày càng tốt.
Trường nghệ thuật trong huyện đã chọn ra được mười đứa trẻ.
Vốn dĩ cô bé lần trước cũng ở trong đó, nhưng sau đó người mẹ lại gây chuyện, đài truyền hình không dám nhận nên lại bổ sung thêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT