Đây là lần đầu tiên trong một năm qua, anh cả Thiệu được nếm trải cái miệng độc địa của Mục Kinh Trập, đột nhiên nhớ tới kinh nghiệm đau thương trước đây, lần này lại là trước mặt nhiều người như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, anh cả Thiệu hận không thể ngay lập tức giết chết Mục Kinh Trập.
"Mục Kinh Trập, cô... sao cô có thể nói như vậy về tôi... Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không làm gì trái với lương tâm cả, tôi làm sao phải sợ em hai, nếu cô còn nói nhảm nữa, tôi..." Hắn giận đến run lên, giống như bị tức không nói nên lời.
Triệu Lan nhìn mà đau lòng: "Mục Kinh Trập, ngươi có nghe thấy chưa? Lão đại không có làm gì sai, ngươi muốn gì thì cứ hướng vào ta, đừng nói bậy bạ!"
"Lời của cô ấy nói có gì sai sao? Đó không phải là sự thật à?" Thiệu Kỳ Dương không khỏi xen vào.
"Thiệu Kỳ Dương, cái thứ con trai khốn nạn!" Triệu Lan tức giận.
"Anh ba, mẹ là người sinh anh ra và nuôi nấng anh nên người, anh cả vì phải gánh vác gia đình mà què mất một chân, anh không thấy sao? Sao anh có thể đối xử với mẹ và anh cả như vậy?" Thiệu Kỳ Vân ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Thiệu Kỳ Dương hung hăng nhìn về phía Thiệu Kỳ Vân: "Câm miệng, Thiệu Kỳ Vân, ngươi nói nghe dễ như vậy, tại sao chưa một lần nào báo đáp anh cả? Anh hai đối tốt với ngươi bao nhiêu, ngươi tiêu xài tiền của anh ấy, tại sao ta vẫn không thấy ngươi đối xử tốt hơn với đám Thiệu Đông dù chỉ là một chút?"
"Không kể ngươi chưa một lần đối tốt với bọn trẻ, mà mỗi lần ngươi trở về cũng chẳng tốt lành gì, chỉ cần có lợi với ngươi là ngươi luôn xúi giục gây chuyện, ngươi cứ như này không sợ anh hai buổi tối sẽ đến tìm ngươi hỏi chuyện hay sao?"
Ánh mắt của Thiệu Kỳ Vân khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Không phải em vừa nãy nói là sẽ đem bọn trẻ về nuôi sao? Giống như lời anh cả nói, không làm việc trái với lương tâm, tại sao phải sợ?"
"Các người mà nuôi? Chẳng qua hám lợi nên mới tìm cách lấy về!"
"Vậy anh muốn em phải làm sao? Anh ba, em không quan tâm đám Thiệu Đông thì anh nói, bây giờ em quan tâm bọn chúng, anh vẫn nói là thế nào?"
"Chuyện gì trong lòng ngươi rõ nhất, mọi người cũng có thể nhìn ra, bây giờ ngay lập tức cút ra ngoài!"
Thiệu Kỳ Vân nhìn Mục Kinh Trập, nhếch miệng: "Anh, anh là vì Mục Kinh Trập nên mới trở mặt với chúng ta có phải không?"
Sắc mặt của Thiệu Kỳ Dương hơi thay đổi, Triệu Lan lập tức la lối nói: "Thiệu Kỳ Dương, ta biết ngay ngươi bị con hồ ly Mục Kinh Trập này dụ dỗ mà, các ngươi có phải đã lén lút cấu kết với nhau sau lưng ta? Ta còn thắc mắc tại sao Mục Kinh Trập lại không về nhà, ngươi cũng không nhận ta là mẹ, hóa ra là các ngươi cấu kết với nhau. Lẽ ra ta phải sớm nhận ra, các ngươi... cái đôi cẩu nam nữ này!"
Triệu Lan khóc lớn: "Thiệu Kỳ Dương, sao ngươi lại làm thế với anh trai của ngươi? Hài cốt của nó còn chưa lạnh, ngươi đã cùng Mục Kinh Trập lăn lộn."
Triệu Lan chửi rủa, khóc rống lên, một mực đánh Thiệu Kỳ Dương: "Vì một người phụ nữ, lại còn là chị dâu của ngươi, ngươi không chịu nhận mẹ, thậm chí còn ra tay đánh em gái, ngươi không sợ anh trai ngươi sẽ đội mồ sống dậy đi tìm ngươi sao Hôm nay ta phải đánh chết các ngươi, đôi cẩu nam nữ này!"
Thiệu Kỳ Dương né tránh Triệu Lan, nhìn thấy sắc mặt của mọi người xung quanh dần thay đổi, trái tim anh chùng xuống, đây cũng là lí do vì sao anh vẫn luôn do dự và không thể có đủ can đảm để nói ra lòng mình.
Sự can đảm mà anh tập hợp được cuối cùng đã bị Triệu Lan phá hủy hoàn toàn.
Người trong thôn kiêng kỵ nhất loại tình huống này, em trai chồng với chị dâu, nếu mà phát sinh chút quan hệ gì sẽ bị dìm chết trong nước bọt.
"Bà đừng nói nhảm!" Thiệu Kỳ Dương không dám nhìn Mục Kinh Trập, chỉ nói một câu, trên người bị Triệu Lan đánh mấy phát, trên mặt còn có vết cào.
Đám người Thiệu Đông đối với người chú nhỏ này rất cảm kích, nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương bị đánh, mẹ cũng bị lôi vào mắng chửi, Thiệu Đông liền đi lên kéo Triệu Lan lại: "Không được đánh chú của tôi, không được nói xấu mẹ!"
Thiệu Đông mới nói xong đã bị Triệu Lan hất tay ra: "Tránh ra!"
Thiệu Đông ngay lập tức bị đẩy ngã xuống đất, Mục Kinh Trập hốt hoảng: "Tiểu Đông!"
Thiệu Kỳ Dương thay đổi sắc mặt, bắt lấy cánh tay của Triệu Lan, đỏ mắt hét vào mặt bà ta: "Đủ rồi!"
Anh đẩy Triệu Lan qua một bên: "Tôi bây giờ rất muốn hỏi bà một câu, rốt cuộc anh hai và tôi có phải con ruột của bà hay không? Sao bà có thể đối xử với bọn tôi như vậy? Còn Thiệu Đông, nó có phải cháu ruột của bà không? Tại sao bà có thể ra tay với thằng bé được chứ?"
Triệu Lan vất vả giữ thăng bằng, rồi lại ngồi bệt xuống đất, gào to: "Thiệu Kỳ Dương, ngươi còn cá gan hỏi ta, ngươi có thật sự coi ta là mẹ không? Làm gì có người con nào đối xử với mẹ mình như vậy!"
Đối với câu hỏi về cháu trai, Triệu Lan không đếm xỉa đến, cháu trai ruột thì như thế nào, bà ta còn thiếu cháu trai à? Bà ta chính xác là có cháu trai, nhưng lại mang trong mình giọt máu của người phụ nữ Bạch Lộ chết tiệt đó, sau đó bị Mục Kinh Trập dạy hư, mấy đứa trẻ này trong mắt bà ta đều là thứ dơ bẩn, huống chi là một đứa cháu trai bị câm!
Triệu Lan vỗ đùi bắt đầu khóc kể lể: "Mọi người nhìn đứa con ngoan của tôi đi, lúc trước nó bởi vì Mục Kinh Trập mà không chịu nhận tôi, hôm nay lại vì Mục Kinh Trập mà ra tay với tôi, con trai tôi bị cô ta dụ dỗ rồi quay ra đánh tôi, cháu trai tôi bị cô ta dạy hư muốn tôi, tôi đã làm ra cái tội tình gì, hôm nay dù thế nào tôi cũng sẽ đuổi Mục Kinh Trập ra khỏi Thiệu gia, Thiệu gia có tôi sẽ không có cô ta!"
Mặc kệ ầm ĩ như thế nào, mục đích cuối cùng nhất định phải đạt được.
Triệu Lan vừa nói lời này, khóe miệng của Thiệu Kỳ Vân nhanh chóng cong lên, những người đi theo sau cũng lần lượt lên tiếng, chính là như vậy, Mục Kinh Trập đương nhiên phải bị đuổi đi.
Lý Chiêu Đệ bị tức gần chết, nhưng vì Mục Kinh Trập ngay từ đầu đã thực sự có tình cảm với Thiệu Kỳ Dương, cho nên bà ấy có hơi chột dạ.
Trong nháy mắt, Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân đã chiếm thế thượng phong, sắc mặt của Thiệu Đông thay đổi rõ rệt, mấy đứa bé Thiệu Đông vây lấy Mục Kinh Trập, nắm chặt lấy tay cô.
"Bà không có tư cách đuổi mẹ đi, các người cũng không có tư cách, chúng tôi đã phân gia, mẹ được ở lại nơi này!"
Thiệu Đông bình tĩnh lại và nói: "Trước đây lúc phân gia, gian phòng ở đây đã được chia cho chúng tôi..."
Triệu Lan lập tức đáp trả: "Cái gì mà phòng của ngươi, ta hôm nay muốn đuổi Mục Kinh Trập đi, chỗ người lớn nói chuyện, con nít con nôi không được xen vào!"
Sắc mặt Thiệu Đông lạnh đến cực điểm: "Được, gian phòng này chúng tôi không cần nữa, bà cũng không cần đuổi mẹ, chúng tôi đi, chúng tôi sẽ đi cùng mẹ, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với các người!"
Thiệu Tây bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, bọn tôi sẽ đi với mẹ, ngược lại cũng không cần phải xây phòng, bọn tôi trực tiếp mua một căn nhà, mẹ đi đâu thì bọn tôi sẽ đi đó!"
"Không được!" Triệu Lan đương nhiên sẽ không để vụt mất bọn trẻ: "Các ngươi không được phép rời đi, ta là bà nội của các ngươi, các ngươi phải đi theo ta!"
Thiệu Đông còn muốn nói thêm, nhưng Triệu Lan không cho cậu cơ hội nói chuyện, bà ta đứng dậy xông về phía Mục Kinh Trập: "Hôm nay ta giết ngươi, đồ hồ ly tinh, ngươi không tuân theo nữ tắc, dụ dỗ em trai chồng, còn lừa gạt con cháu Thiệu gia..."
Lý Chiêu Đệ vốn đã rất tức giận đã lâu, vừa thấy vậy lập tức xông lên, đứng trước mặt Mục Kinh Trập: "Tôi xé nát cái miệng thối của bà ra, để cho bà bớt nói bậy bạ. Kinh Trập nhà chúng tôi muốn gả đi, cần gì nhớ thương đến em chồng, hôm nay tôi phải dạy cho bà một bài học, để cho bà biết Lý Chiêu Đệ tôi không phải người dễ chọc!"
Hai người lao vào đánh nhau, những người đi theo Triệu Lan cũng muốn rục rịch, bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, muốn vượt khỏi tầm kiểm soát.
Trưởng thôn lo lắng hét to bình tĩnh lại, nếu có đánh nhau tập thể hay xảy ra chuyện gì thì coi như xong, vừa hét vừa vội vàng kêu người kéo Lý Chiêu Đệ và Triệu Lan ra.
- -------------------------------------
Editor: tặng thêm cho mn 1 chap đọc cho zui nha, sau khi đăng được 200 chap thì lịch đăng truyện sẽ đổi thành 7 chap/ tuần nha mn, do tháng sau tui có hơi bận rộn trở lại rồi:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT