Đám trẻ Thiệu Đông không nỡ nói gì với Mục Kinh Trập, nghe được rằng chú nhỏ đã mua nó, bọn trẻ ngay lập tức tới căn dặn Thiệu Kỳ Dương: "Chú, sau này chú không cần phải mua nó cho chúng cháu nữa. "

Thiệu Kỳ Dương trong lòng nghĩ thầm, ta cũng không phải mua cho các cháu! Hừ!

Anh cũng không hiểu, đối với người khác chuyện rất đơn giản nhưng sao lại trở nên khó khăn như vậy đối với anh?

Thiệu Kỳ Dương không tin có ma quỷ, nghiến răng nghiến lợi đến cửa hàng bách hóa mua một chiếc đồng hồ, trong lòng tự nhủ rằng giờ đã tặng cả đồng hồ, cô nhất định sẽ hiểu ra thôi, thời đại này đồng hồ đeo tay có rất nhiều nhưng nó chỉ được dùng để tặng trong của hồi môn.

Chiếc đồng hồ trên tay Mục Kinh Trập là do lúc kết hôn với Thiệu Kỳ Hải, Lý Chiêu Đệ ngồi khóc ăn vạ trước cửa hàng bách hóa mới mua được, nó đã cùng Mục Kinh Trập trải qua quá nhiều khó khăn, mặt ngoài toàn vết trầy xước, còn có một vết nứt, nhìn giờ toàn phải đoán mò một nửa.

Anh chỉ muốn đổi cho cô một chiếc, thầm mong cô sẽ tháo chiếc đồng hồ đeo tay của anh trai mình ra.

Thiệu Kỳ Dương đưa đồng hồ cho Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập chỉ nhìn chớ không có nhận: "Thiệu Kỳ Dương, lúc mua sao không nói cho tôi biết, suýt chút nữa mất tiền rồi, cậu đưa nó cho Tiểu Đông đi, Tiểu Đông bây giờ cũng đang cần một chiếc đồng hồ, tôi còn đang tính mua cho thằng bé một chiếc, không ngờ cậu đã nhanh tay hơn rồi."

Thiệu Kỳ Dương: "..."

Cô không thấy nó là cho con gái sao? Rõ ràng là loại của nữ đeo?

Nhưng bây giờ không có đồng hồ trẻ em, Thiệu Đông muốn đeo đồng hồ đeo tay, xem ra mua đồng hồ nữ sẽ thích hợp hơn, nhưng cái này không phải cho Thiệu Đông, Thiệu Đông nếu cần sẽ mua riêng cái khác.

Khi Thiệu Kỳ Dương cố gắng nói thêm điều gì đó, Mục Kinh Trập lại hỏi: "Công ty của cậu có đang phát triển thuận lợi không? Vấn đề trước đó đã được giải quyết chưa? Có thể kiếm tiền chưa mà lại mua đồng hồ cho Tiểu Đông."

Thiệu Kỳ Dương bất lực, trên thực tế công ty vẫn đang trong quá trình phát triển và chưa bắt đầu kiếm tiền, số tiền mua đồ này là từ tiền tiết kiệm thường ngày của anh.

Tốc độ kiếm tiền không bao giờ theo kịp tốc độ tiêu tiền, trước đó bọn họ đồng ý mua một chiếc xe đạp khác, Mục Kinh Trập đã mua nó sau khi kiếm được tiền, Thiệu Kỳ Dương cũng đã đưa một nửa số tiền theo những gì anh ấy nói, bây giờ trong nhà thật sự có hai chiếc xe đạp, nhưng túi của anh ấy thật sự trống rỗng, thậm chí còn phải vay nợ.

Thiệu Kỳ Dương luôn muốn kiếm tiền để trả khoản vay càng sớm càng tốt, bình thường nếu không phải việc cần anh sẽ không tiêu, nhưng mấy đứa cháu và Mục Kinh Trập thì anh vẫn chịu chi.

Bất kể xuất thân hay những thứ khác, anh đều không tốt bằng Quý Bất Vọng, nhưng nếu trong túi anh còn một đồng anh sẽ đưa một đồng đó cho Mục Kinh Trập mà không hề do dự bất cứ điều gì, giống như chiếc đồng hồ này, thực ra chính là cái rẻ nhất trong cửa hàng bách hóa, nhưng đó là số tiền duy nhất anh có thể có.

Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Kỳ Dương sững sờ không động đậy, cảm thấy có chút kỳ quái, vừa định hỏi có chuyện gì, lại nghe thấy giọng nói của Thiệu Đông: "Chú mua đồng hồ cho cháu sao?"

Thiệu Kỳ Dương quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Thiệu Đông, đối mặt với ánh mắt ấy, Thiệu Kỳ Dương đành nuốt xuống lời phủ nhận.

Kể từ khi Thiệu Đông kiếm được tiền, cậu cũng đã mua rất nhiều thứ cho Thiệu Kỳ Dương, điều này khiến Thiệu Kỳ Dương rất ấm lòng, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cậu, anh không thể nói rằng chiếc đồng hồ này không phải mua cho cậu được.

Chiếc đồng hồ cuối cùng được đeo trên cổ tay của Thiệu Đông, vừa quay đầu lại Thiệu Đông đã mua một bộ vest và một đôi giày da cho Thiệu Kỳ Dương, nói rằng sau này anh sẽ là một ông chủ lớn, mặc bộ đồ này sẽ trông rất phong cách.

Mà đồ Thiệu Đông mua là một bộ vest kiểu cũ, rộng thùng thình, tuy không đẹp lắm, nhưng đôi khi quần áo cũng phải chọn người, người khác mặc bộ vest rộng thùng thình không ôm nổi, nhưng Thiệu Kỳ Dương khi mặc thử lại rất dễ nhìn.

Mục Kinh Trập trong lòng thầm nói quả nhiên là nhìn mặt, nhìn một vòng Thiệu Kỳ Dương: "Nếu sửa một chút sẽ ổn hơn."

"Mẹ, mẹ sẽ sửa cho chú sao?" Thiệu Đông hỏi với đôi mắt sáng ngơi, từ trước đến giờ bọn trẻ thích nhất là quần áo mẹ may, nếu quần áo mới mua về không hợp, mẹ sẽ sửa chúng thành một bộ đồ rất đẹp mắt và vựa vặn hơn.

Trong mắt của bọn trẻ Thiệu Đông, đôi tay của Mục Kinh Trập giống như có ma thuật, các cô dì chị em khác dùng máy may chỉ để may, nhưng mẹ của chúng lại có thể may hoa bằng máy may, bọn chúng rất thích nhìn mẹ dùng máy may.

Mục Kinh Trập nhìn ánh mắt mong đợi của bọn trẻ, quay qua thấy ánh mắt Thiệu Kỳ Dương cũng sáng ngời, xoa cằm gật đầu một cái: "Có thể, tôi sẽ sửa lại một chút để vừa người và có khí chất hơn."

"Cảm ơn, Kinh Trập." Hai mắt của Thiệu Kỳ Dương tỏa sáng, anh cuối cùng cũng có thể mặc bộ quần áo được Mục Kinh Trập sửa, cũng giống với chính tay cô tự may ra.

Khi Thiệu Kỳ Dương mặc lại bộ đồ đã được Mục Kinh Trập sửa đổi, anh cảm thấy hoàn toàn khác, nó khiến dáng người anh cao hơn và vừa vặn hơn, mọi người trong thôn đều nói anh trông rất đẹp trai.

Thiệu Kỳ Dương mặc một bộ âu phục vừa được sửa, cống hiến hết mình cho công việc, khi đi ngang qua rạp chiếu phim của huyện thành, anh thấy trong mấy bộ phim mới có chiếu một bộ phim tình cảm, có rất nhiều bạn trẻ, đặc biệt là các cặp đôi sẽ đến xem.

Thiệu Kỳ Dương động lòng, lấy hết can đảm rủ Mục Kinh Trập đi xem phim một lần nữa, Mục Kinh Trập rất vui vẻ đồng ý, nhưng khi đến vẫn dắt theo đám trẻ: "Chú các con mời các con xem phim, ta cũng được hưởng ké, Thiệu Kỳ Dương, cậu đã mua vé chưa?"

Ánh mắt của Mục Kinh Trập rơi vào một bộ phim khác mà trẻ em cũng thích hợp để xem.

Thiệu Kỳ Dương yên lặng cất vé xem phim đã mua vào túi, nói chưa mua, xếp hàng mua vé xem phim mới.

Khi xem phim, Thiệu Kỳ Dương và Mục Kinh Trập bị năm đứa trẻ ngăn cách ở giữa, mặt tê tái.

Chắc vì đã quen nên hôm nay anh đã bình tĩnh đón nhận, không còn thất vọng như trước nữa... Không, không, anh càng tức giận và thất vọng hơn.

Quá tam ba bận, cũng đã quá ba lần rồi, đến nước này, Thiệu Kỳ Dương vừa xem phim vừa hạ quyết tâm, anh không ra ám hiệu nữa.

Đối với một cô gái thẳng thắn như Mục Kinh Trập, anh có nói bóng gió cũng vô ích, dùng quà để bày tỏ tình cảm cũng vô dụng, phải trực tiếp tỏ tình mới được.

Sau khi thất bại mấy lần, Thiệu Kỳ Dương cuối cùng cũng nhận ra điều mà Quý Bất Vọng đã ngộ ra từ lâu, cuối cùng đã sẵn sàng hành động.

Nếu không thổ lộ, sợ rằng đã quá muộn, anh sợ sẽ hối hận, có nguy cơ không chỉ bị từ chối mà thậm chí có thể phá vỡ hoàn toàn không khí vui vẻ của cả gia đình lúc này, nhưng anh phải bày tỏ lòng mình.

Thiệu Kỳ Dương nhìn chằm chằm về phía Mục Kinh Trập, Thiệu Nam ngồi bên cạnh khẽ hỏi: "Chú, chú cũng thấy người đó luôn nhìn Tiểu Bắc phải không? Cháu cảm giác hắn đã nhận ra Tiểu Bắc."

Thiệu Kỳ Dương: "... Hả, ai?"

"Cái chú đội mũ đó, chú ấy vẫn luôn nhìn Tiểu Bắc, con trai chú ấy cũng vậy."

Từ khi phim chiếu ở rạp, có rất nhiều nhìn cô bé, ở nông thôn thì có vẻ ít, nhưng ở huyện thành lại lộ rõ hơn, mỗi lần Thiệu Bắc đi trên đường, có rất nhiều người đổ dồn ánh mắt vào cô bé, nói rằng nhìn rất quen, thậm chí có người còn gọi cô bé là Tiểu Cửu.

Theo như lời của đạo diễn Lục nói thì ở các thành phố lớn có nhiều người xem phim hơn, trong tương lai khi có nhiều phim hơn và bắt đầu chiếu trên TV, sẽ ngày càng có nhiều người biết đến Thiệu Bắc hơn và Thiệu Bắc có thể trở thành một ngôi sao nhí, dù sao đó cũng là vấn đề thời gian.

Lần này khi một lần nữa tới huyện thành, cảm giác ngày càng rõ rệt.

Mục Kinh Trập cũng chú ý đến các ánh mắt ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng phải rời đi sớm cùng với Thiệu Bắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play