Càng nghĩ càng thấy không đúng, cuối cùng Đường Mặc Linh cũng không nhịn được, lấy cớ phải về, lái xe ra ngoài cổng thôn, rồi trực tiếp đi tới nhà máy mì.
Anh đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, đến khi nhìn thấy Mục Kinh Trập một mình, anh không khỏi thở ra một hơi.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm trạng Mục Kinh Trập thì không tốt lắm, cô đang vất vả trốn người, Đường Mặc Linh lại đi theo cô làm gì? Người không biết còn tưởng rằng cô giở trò lưu manh, muốn làm gì đó với Đường Mặc Linh!
Mục Kinh Trập gấp gáp cài khuy áo: "Sao anh lại ở đây, mau ra ngoài."
"Hả? Cô làm sao vậy?" Máy xay mì phát ra tiếng rất lớn, Đường Mặc Linh không nghe thấy Mục Kinh Trập nói cái gì, đi thêm hai bước tính lại gần.
"Tôi nói anh đừng tới đây!" Mục Kinh Trập lúc này cực kỳ mẫn cảm, quay đầu nhìn anh: "Không muốn chết thì mau đi đi."
Đường Mặc Linh lúc này còn có thể đi đâu, anh nhìn thấy khuôn mặt của Mục Kinh Trập đỏ bất thường: "Cô sốt sao?"
"Tôi không có, hiện tại tôi đang có việc, anh đi đi." Mục Kinh Trập trong lòng tự nhủ 'đừng ép tôi phải động thủ', nhưng vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị đóng lại, hơn nữa đã bị khóa trái.
Mục Kinh Trập phản ứng lại: "Là ai, mau mở cửa!"
Bên ngoài có tiếng chạy, rất nhanh liền nhỏ dần, Mục Kinh Trập có kêu gào thế nào cũng vô dụng.
Địa điểm hai người đang đứng có chút đặc thù, luôn có tiếng nước chảy, tiếng đĩa mài, ở bên trong phải đứng gần nói to mới có thể nghe được nhau, tiếng kêu cứu của họ ra bên ngoài hoàn toàn không thể nghe thấy.
Mẹ kiếp, Mục Kinh Trập rất muốn văng tục.
Cô đã rất vất vả thay đổi hình tượng Mục Kinh Trập thích cướp đồ của Mục Tuyết, nhưng kết quả bây giờ cô lại ở đây, ở cái chỗ đặc thù vào thời điểm đặc biệt này.
Như này còn không bằng để cô quay về nhà đi!
Mục Kinh Trập đẩy cửa vài lần nhưng nó không chút động đậy, bởi vì đây là cửa bê tông mới được thay thế. Nhà máy mì đã được sửa chữa lại, sàn lát bê tông rồi rải đá, bê tông dư lại thì được đúc làm một cái cửa đơn giản.
Dù Mục Kinh Trập mạnh đến đâu, cũng không thể mở được cánh cửa bê tông này mà không có dụng cụ.
Thấy không thể mở được cửa, Mục Kinh Trập tuyệt vọng nhìn quanh, ngoại trừ một ô cửa sổ nhỏ để thông gió, căn bản là không còn lối thoát nào khác.
Đừng nói đến Đường Mặc Linh chui qua cửa sổ nhỏ, ngay cả cô cũng không thể lọt qua được.
Mục Kinh Trập đầu óc tê dại: "Tôi đã nói anh đi ra ngoài mà anh không chịu nghe!"
Đường Mặc Linh có chút bối rối: "Tôi cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này."
Tất cả những thứ này đều không phải anh sắp xếp, cũng không biết là ai đã bày ra, đây là lần đầu tiên anh cùng Mục Kinh Trập ở trong một không gian nhỏ như vậy, cũng tính là chung một phòng, nhịp tim khó tránh khỏi tăng nhanh.
Đường Mặc Linh ho khan một tiếng: "Làm sao bây giờ?" Tuy rằng trong lòng bối rối và hơi bất ngờ, nhưng có lẽ là bởi vì trước đó đau khổ quá nhiều, Đường Mặc Linh trong lúc lo lắng không hiểu sao lại có chút may mắn.
Cũng may, người bị nhốt cùng Mục Kinh Trập là anh, không phải là Lý Hoa kia, nếu không Lý Hoa chắc đã...
Đường Mặc Linh dựa vào ánh đèn nhìn qua Mục Kinh Trập, phát hiện cô có gì đó không đúng, mặt của cô giống như càng ngày càng đỏ, có chút đổ mồ hôi, hô hấp cũng không bình thường.
"Mục Kinh Trập, mặt của cô sao lại đỏ lên thế này? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Đường Mặc Linh trong lòng có chút run.
Sau khi xem qua nhiều lần, trước đó anh cũng đã từng suýt trúng chiêu, Đường Mặc Linh nhanh chóng nghĩ đến nó.
"Có phải là Lý Hoa làm không?" Đường Mặc Linh vươn tay kéo Mục Kinh Trập, muốn xác nhận tình trạng của cô.
Mục Kinh Trập bỗng nhiên lùi lại một bước, cô quả thực càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng muốn cởi quần áo ra, cô đang cố trấn an bản thân, nhưng không nghĩ đến Đường Mặc Linh đã nhận ra, thậm chí còn muốn chạm vào cô.
Mục Kinh Trập không muốn trải qua cảm giác được viết trong tiểu thuyết là chạm vào một thứ gì đó lành lạnh, sau đó không tự chủ được muốn đến gần hơn, mà đây không phải là ai khác, chính là nam chính Đường Mặc Linh.
Nếu cô dám làm gì anh, sợ là cũng không thể tưởng tượng mình sẽ chết như thế nào.
Nhất định phải đem mối nguy hại này bóp chết từ trong trứng! Mục Kinh Trập trong tích tắc đã đưa ra quyết định, đã làm thì phải làm cho chót, thừa dịp Đường Mặc Linh không có phòng bị, cô từ từ lui về phía sau rồi bất chợt lao lên, đến sau lưng Đường Mặc Linh và dùng tay bổ một phát vào cổ anh ta, khiến anh ta bất tỉnh.
Đường Mặc Linh không chuẩn bị trước, nhìn thấy Mục Kinh Trập chạy lại, ngay lúc đó, trong lòng anh thậm chí còn có một chút phấn khích và vui sướng khó tả.
Anh biết Mục Kinh Trập đã trúng kế, mà anh vừa lúc lại ở đây, lúc đó anh còn nghĩ, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì cũng không có biện pháp nào cứu rỗi được, đó là sự lựa chọn của ông trời.
Ít nhất thì anh cũng tốt hơn bất cứ ai.
Đường Mặc Linh vừa nghĩ tới đây, tim đập thình thịch, nhưng giây tiếp theo, gáy đau nhói, trước mắt tối sầm, trực tiếp bị đánh ngất đi.
Trước khi ngất xỉu, Đường Mặc Linh mở to mắt, không thể hiểu được.
Đường Mặc Linh mang theo sự không cam lòng ngất đi, Mục Kinh Trập cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao giờ phút này tất cả sinh vật giống đực đã bị đánh ngất xỉu hoàn toàn, để anh chiếm tiện nghi mình và miễn cho mình nổi lên thú tính, cô chỉ có thể ra tay trước.
Nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, Mục Kinh Trập âm thầm xì một tiếng, cô sẽ chẳng thèm động tay động chân với Đường Mặc Linh.
Mục Kinh Trập dùng dây thừng trói tay Đường Mặc Linh lại và kéo anh đến chỗ cửa ra vào, để anh ta dù có tỉnh lại cũng không thể dễ dàng hành động được.
Sau khi đem tất cả sắp xếp ổn thỏa, Mục Kinh Trập cảm thấy rằng đã đến lúc thuốc hoàn toàn phát huy tác dụng.
Bởi vì cô càng ngày càng khó chịu, cuối cùng không chịu được nữa liền cởi áo ra.
Sau khi cởi áo sơ mi, Mục Kinh Trập chỉ còn mỗi chiếc áo lót nhỏ bên trong, bất quá Mục Kinh Trập vừa cởi ra lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lập tức thở ra một hơi.
Vừa thở phào một hơi lại nhìn qua phía Đường Mặc Linh, nghĩ rằng Đường Mặc Linh khi tỉnh dậy sẽ nhìn thấy cô, Mục Kinh Trập nghĩ nghĩ một lúc rồi lấy áo che mắt Đường Mặc Linh, che cực kỳ kỹ càng để cho anh không thể nhìn trộm.
Sau khi làm xong, Mục Kinh Trập ngay lập tức rời khỏi Đường Mặc Linh.
Cũng không biết có phải là do cởi quần áo hay không, da thịt mặc dù còn có chút ửng đỏ, nhưng cũng không có cảm giác ngứa ngáy nóng rát như trước.
Mục Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra thuốc đang mất dần tác dụng."
Cô hiện tại chỉ mong mấy đứa con về sớm một chút, sau đó tới tìm cô.
Nhìn thời gian một chút, bình thường lúc này bọn trẻ cũng đã về đến nhà, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra mà bọn trẻ vẫn chưa tới, cũng không đi tìm cô.
"Chờ một chút vậy, cứ chờ một chút."
Mục Kinh Trập cảm thấy cả người cũng không có khó chịu nữa, nghĩ nghĩ lại lấy quần áo lấy xuống rồi mặc lại.
Nhưng vừa mặc vào lại thấy khó chịu, y hệt như lúc trước.
Cho nên là không thể mặc quần áo? Không biết là thứ thuốc gì, quá ác đi!
Mục Kinh Trập vừa chửi rủa vừa cởi áo tiếp, bỗng nghe thấy một tiếng rên rỉ, là Đường Mặc Linh tỉnh dậy.
Mục Kinh Trập nhìn thấy, tay nhanh mắt lẹ, Đường Mặc Linh vừa lúc mở mắt ra, vội vàng trùm quần áo lên đầu anh: "Không được nhìn lén."
Đường Mặc Linh: "..."
Vô cớ bị đánh ngất xỉu, cuối cùng cũng tỉnh lại, mở mắt ra lại bị che lại, mắt lại tối sầm, chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng mờ nhạt.
"Cô đang làm gì vậy?" Đường Mặc Linh hỏi, trong đầu bất giác nhớ lại khung cảnh cuối cùng trước khi bị che mắt, tim không khỏi đập lần nữa, Mục Kinh Trập đây là không nhịn được.
Cảm giác một chút, Đường Mặc Linh phát hiện tay mình cũng bị trói, vừa trói tay lại vừa che mắt anh, cô là muốn...
Suy nghĩ vừa thoáng qua, khuôn mặt của Đường Mặc Linh trong nháy mắt đỏ lên: "Kinh Trập, thật ra là... "
Không nhất thiết phải như vậy, anh...anh nguyện ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT