Mục Kinh Trập không ngờ Thiệu Tây lại suy nghĩ nhiều như vậy, nhẫn nhịn nhiều như vậy, lại nghe Thiệu Tây nói sẽ phải giải thích với ông bà ngoại như thế nào, mắt cô không khỏi đỏ lên.
Vừa rồi cậu đã sợ hãi và căng thẳng biết bao.
"Làm con sợ rồi. Thực xin lỗi, Tiểu Tây, về sau ta sẽ chú ý tới, chỉ là ta sợ con xảy ra chuyện nên mới... Về sau nhất định sẽ chú ý tới, bảo vệ chính mình."
Thiệu Tây nghe thấy Mục Kinh Trập nói xin lỗi, nhất thời không biết nên miêu tả như thế nào: "Sao mẹ lại nói lời xin lỗi với con, mẹ đã cứu con, tại sao lại nói xin lỗi, mẹ, người bị ngốc sao? Bị ngốc sao?"
Mục Kinh Trập cố nén nước mắt sắp rơi xuống: "Con nói ai ngốc? Còn dám mắng ta ngốc?"
Quý Bất Vọng đang buồn bã ở một bên, nhưng khi nghe điều này, anh không thể nhịn được cười.
Ở một bên khác, nhìn thấy Thiệu Tây đang khóc, Thiệu Kỳ Hải xấu hổ quay mặt đi, nhưng đã chậm một bước.
Hắn vẫn nhìn thấy nó và có thể nghe thấy nó.
Trái tim của Thiệu Kỳ Hải bị chấn động mạnh, tự trách chính bản thân không thôi, chính người cha không tư cách là mình đã khiến Thiệu Tây và Mục Kinh Trập gặp phải chuyện như vậy.
Cuối cùng Quý Bất Vọng đã có thể cười, nhưng lại không thể cười nỗi.
Hắn rơi nước mắt, những giọt nước mắt không kiểm soát rơi xuống, suýt nữa khóc nấc thành tiếng.
Thiệu Kỳ Hải muốn dừng lại, nhưng vì Thiệu Tây vẫn đang khóc, mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Thiệu Kỳ Hải sợ rằng hắn sẽ khóc lớn, vì vậy hắn buộc phải trực tiếp nhảy xuống hồ —— nhảy xuống sẽ tỉnh táo hơn đôi chút, nhân tiện che đi mớ hỗn độn trên mặt.
Vì sao nhất định phải nhảy xuống hồ, bởi vì Thiệu Kỳ Hải có một bí mật.
Hắn trời sinh có tật, không nghe được tiếng người ta khóc, một khi có người khóc trước mặt hắn, nhìn thấy người khác khóc hắn sẽ không kìm được mà khóc theo.
Không phải trong lòng nghĩ theo mà khóc mà là đôi mắt đang khóc không kiểm soát được.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại mắc phải vấn đề này, khi em trai và em gái khóc, hắn sẽ khóc không kiểm soát được, khi một đứa trẻ trong thôn khóc, hắn cũng khóc theo.
Khi người lớn cãi nhau khóc, hắn cũng khóc theo, khóc đến lợi hại.
Chỉ cần có thể nhớ lại, Thiệu Kỳ Hải nhớ rõ mình đã khóc, mỗi ngày đều khóc, khóc đủ rồi, khóc đến cơ thể đối với tiếng khóc phát ra chán ghét.
Cứ cho rằng lớn lên sẽ tốt hơn, nhưng thực tế không phải vậy, hắn vẫn không thể nhìn thấy người ta khóc, động một chút sẽ khóc theo, có cố gắng cũng vô ích.
Vì phát hiện ra vấn đề thối nát này của mình, Thiệu Kỳ Hải đã hạ thấp cảm giác tồn tại sau khi mình mười tuổi, tránh gặp người khóc để tránh bị lộ.
Vì không thể tránh khỏi, hắn ghét những người hay khóc, khóc đã trở thành điều cấm kỵ của hắn, hễ ai khóc trước mặt, hắn sẽ mất bình tĩnh mà bỏ đi.
Từ đó cả nhà biết được điều kiêng kỵ của hắn nên cũng tránh khóc lóc, Triệu Lan cũng không dám khóc trước mặt hắn.
Không ai biết rằng Thiệu Kỳ Hải đã mất bình tĩnh và bỏ đi vì sợ rằng hắn cũng sẽ khóc theo.
Vấn đề như vậy đối với một người đàn ông cao bảy thước mà nói, là một nỗi xấu hổ lớn, đó là lý do tại sao hắn luôn dạy mấy đứa trẻ không được khóc.
Cái gọi là ghét đám người Thiệu Tây khóc thực ra là bởi vì hắn sợ hắn cũng sẽ khóc, làm cha uy nghiêm không cho phép hắn lộ ra bộ dáng như vậy.
Hắn cũng sợ bị mọi người phát hiện và nói rằng hắn là một con quái vật, hắn chỉ muốn cư xử bình thường trước mặt mấy đứa trẻ.
Thiệu Kỳ Hải đã thành công, dạy bọn trẻ không được dễ dàng rơi nước mắt, nhưng không ngờ hôm nay lại lộ ra sơ hở, vô tình phá vỡ giới hạn, buộc Thiệu Kỳ Hải phải nhảy xuống hồ.
Thiệu Kỳ Hải bất ngờ nhảy xuống hồ, điều này đã thu hút sự chú ý của Mục Kinh Trập, Quý Bất Vọng và Thiệu Tây.
Thiệu Tây đang khóc cũng không thèm để ý, quan tâm nhìn qua: "Chú tại sao lại nhảy xuống hồ?"
"Không sao đâu, tôi chỉ đang nhặt mái chèo thôi." Cũng may, Thiệu Kỳ Hải tìm được việc để làm, Quý Bất Vọng lo lắng đứng dậy, sau khi xem xong liền ngồi trở lại.
Mục Kinh Trập cũng thở phào nhẹ nhõm, có chút kỳ quái nhìn bóng lưng của hắn: "Sao tôi cứ cảm giác là anh ta đang khóc?"
"Khóc, có việc gì mà khóc? Cô nhìn nhầm à?"
"Tôi đoán vậy."
Quý Bất Vọng cúi đầu nhìn xuống liền thấy Mục Kinh Trập ướt sũng khắp người, mặt anh có chút đỏ, vội vàng cởi áo khoác cho Mục Kinh Trập.
Mục Kinh Trập liếc nhìn Thiệu Tây, lập tức quấn áo quanh người Thiệu Tây: "Đừng để bị cảm lạnh."
Quý Bất Vọng: "..."
Anh nhìn xuống chiếc áo trên người, vào lúc đang băn khoăn không biết có nên cởi ra hay không thì một người tốt bụng đã mang đến một chiếc khăn tắm lớn.
Quý Bất Vọng thở phào nhẹ nhõm, Thiệu Kỳ Hải trong hồ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Kỳ Hải bình tĩnh lại một chút, vừa quay đầu liền thấy Quý Bất Vọng đang khoác áo cho Mục Kinh Trập, bực bội quên mất chuyện này, suýt chút nữa không quay lại.
Thấy có người đưa khăn tắm, hắn thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo không quay lại, muốn đợi đám người Mục Kinh Trập đi rồi mới lên, dù sao cũng chưa phải lúc nhận ra nhau.
Thật bất ngờ, Mục Kinh Trập và những người khác không tính rời đi, Lão Ngư đột nhiên xuất hiện dưới nước cũng đã bị bắt.
Mục Kinh Trập ra tay một phát chí mạng, Lão Ngư bị đánh sặc nước, một lúc vẫn chưa hoàn hồn, cuối cùng bị bắt.
Khi cảnh sát đến, Mục Kinh Trập và những người khác đã hợp tác lập biên bản.
Họ là nạn nhân, cũng không biết gì nhiều, lập xong biên bản thì sự tình liền kết thúc.
Về phần thân phận của người đó, vì sao đột nhiên xuất hiện trong hồ nước, cầm trong tay thứ gì, đám người Mục Kinh Trập cũng không biết, càng không muốn biết.
Họ đang chờ đợi vị cứu tinh lên bờ và cảm ơn anh ta.
Thiệu Kỳ Hải: "..."
Hắn uể oải hồi lâu, thì ra đám Mục Kinh Trập vẫn đang đợi hắn lên để nói lời cảm ơn.
Thấy không trốn được, Thiệu Kỳ Hải nhìn Mục Kinh Trập, cả người ướt sũng vẫn chờ hắn, hắn sợ bọn họ bị cảm, biết kéo dài thêm nữa thì càng kỳ quái, vì vậy hắn xõa tóc, đội lại mũ và đi vào bờ với cái đầu cúi gằm.
"Chú, cảm ơn chú, cảm ơn chú đã cứu mẹ cháu." Thiệu Tây đội khăn tắm, trịnh trọng cúi đầu cảm ơn Thiệu Kỳ Hải.
"Không có gì." Thiệu Kỳ Hải trầm giọng đáp, hắn không có gan nhận lời cảm tạ, hắn nên xin lỗi mới đúng.
"Cảm ơn chú, chú tên gì?" Thiệu Hi cẩn thận nhìn khuôn mặt của Thiệu Kỳ Hải, cố gắng ghi nhớ dung mạo người kia, hắn không chỉ cứu Mục Kinh Trập mà còn cứu cả nhà bọn họ, nếu không nhà bọn họ cùng Mục gia đều sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối.
"Không cần." Thiệu Kỳ Hải vẫn là không nói.
Thiệu Tây có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy con sẽ nói cho chú biết tên của con, con tên là Thiệu Tây, nhà ở bên phía ngoài của thôn Đại Đông, sau này nếu chú cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, chú có thể tìm được con, có cơ hội con nhất định sẽ báo đáp chú."
Thiệu Kỳ Hải mơ hồ đáp lại, trong lòng rất vui mừng, đứa trẻ này bây giờ rất hiểu chuyện và lễ phép.
Hắn một bên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng Thiệu Tây có chút nghi ngờ, cậu luôn cảm thấy người chú trước mặt mình có chút là lạ, không hiểu sao lại quen thuộc, nhưng trông có vẻ tái nhợt hơn trước.
Trái tim của Thiệu Kỳ Hải gần như nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Thiệu Tây, sợ bị Thiệu Tây nhận ra.
Thiệu Tây từ nhỏ đã có ánh mắt rất tốt, đồ ngụy trang đã bị thấm nước nhiều, Thiệu Kỳ Hải tránh ánh mắt của cậu, kết quả lại đối mặt với ánh mắt dò xét từ Quý Bất Vọng.
Quý Bất Vọng cũng thận trọng cảm ơn hắn, mặc dù anh cảm thấy kỳ lạ và có chút mâu thuẫn, nhưng anh vẫn rất biết ơn hắn vì đã cứu Mục Kinh Trập.
Thiệu Kỳ Hải càng thêm cứng ngắc, thực sự sợ bị nhận ra, hắn thô giọng nói rằng mình phải đi trước, bỏ chạy trối chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT