19.

Sau lời chỉ trích của Liễu Xu Nghiên, tôi quyết định sửa “bug” của chính mình, bắt đầu lên kế hoạch tỏ tình với Tạ Tu Trúc.

Nhưng mà, hai ngày hôm nay tôi cùng anh ấy cũng chả liên lạc gì, tôi cũng không gặp được anh ấy.

Trong khoảng thời gian không có Nghiên Nghiên, tôi cũng chẳng tới chỗ ông Dương ăn bánh nướng nữa.

Hôm nay, tôi hẹn Nghiên Nghiên cùng đi ăn bánh nướng, nhưng lúc tan làm cô ấy lại nói bận việc, không đi cùng tôi được.

Tôi biết là công việc của cô ấy khá bận rộn, nên tôi cũng không để tâm lắm, tan làm xong thì dọn dẹp bàn làm việc, rồi một mình bắt xe tới con phố kia.

Nơi cần đến đã đến, nhưng lại phát hiện chỗ này vô cùng hoang vắng.

Một sạp hàng cũng không có, trên mặt đất có dấu vết ẩu đả, chắc là chuyện cũng mới xảy ra không lâu.

Trong lòng tôi thấy chẳng lành, đột nhiên trông thấy một bộ bàn ghế cũ quen thuộc đang nằm sấp trên mặt đất, trông vô cùng bắt mắt.

Sẵn trong lòng có nghi hoặc, tôi tạt vào một quán ven đường hỏi thăm tình hình.

Hai chị nhân viên vừa ngồi ăn dưa xong, một chị nhiệt tình nói: “Lúc nãy bọn chị đi mua đồ ăn, một đám quản lý thị trường kéo đến, mấy sạp hàng rong kia bị dẹp đi hết, rất nhiều chủ sạp không kịp rời đi, tất cả đều bị bế hết lên xe.”

Chị còn lại nói: “Tuy rằng nói mấy người quản lý đô thị đang làm đúng chức trách, điều này cũng dễ hiểu, nhưng mà không thể thương lượng được hay sao? Cho dù có cưỡng chế đưa đi thì cũng không cần phải bạo lực như vậy nhỉ? Như thế thì có khác gì mấy bọn cướp đâu, nhìn thì có vẻ còn ảnh hưởng tới diện mạo của thành phố hơn ấy chứ.”

“À mà cái anh quản lý kia cũng khá đẹp trai đấy nhỉ.”

Khá đẹp trai?

Lúc nghe đến đó, mày tôi nhíu lại, trong đầu lập tức nhảy ra ba chữ “Tạ Tu Trúc”.

Thật sự là Tạ Tu Trúc sao?

Có phải tất cả những thứ anh ấy nói với tôi lúc trước đều là gạt tôi đúng không?

Hay đó mới là bản chất con người của anh ấy?

Đột nhiên tôi cảm thấy tim mình như có tảng đá lớn đè lên, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Tôi muốn mở Wechat lên nhắn hỏi anh ấy, nhưng lại cảm thấy điều này không cần thiết, nhấp vào trang chủ của anh ấy, do dự muốn hủy kết bạn, nhưng lý trí đã đánh thức tôi.

Chỉ dựa vào mấy từ “Khá đẹp trai” này mà liền kết luận đó là Tạ Tu Trúc sao?

Anh ấy đâu phải “khá đẹp trai”, mà là vô cùng, vô cùng đẹp trai đó a!

Tôi chào tạm biệt hai chị nhân viên, ai ngờ vừa quay người lại liền đụng phải Tạ Tu Trúc.

20.

“Cẩn thận nào.” Anh ấy nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, giọng nói vang lên: “Em biết hết rồi à?”

Tôi nhìn anh, đôi mắt phượng kia thật là dịu dàng.

Sao lại có thể là anh ấy được?

Ánh mắt không biết lừa người.

Tôi gật đầu, anh ấy có vẻ khẩn trương giải thích: “Em đừng hiểu lầm, việc này tôi không tham gia vào đâu, tôi đã từ chức rồi.”

“A?”

Thế rồi Tạ Tu Trúc giải thích sơ qua chuyện mấy ngày vừa rồi, đại khái là có một người mới tới, là thân thích của ông anh “bụng bự” lần trước, sau đó bọn họ liền cấu kết với nhau, ngang ngược chấp pháp, anh ấy nhìn không nổi nữa nên sau khi quay lại đã nộp đơn từ chức.

Tôi lo lắng hỏi: “Vậy sau này anh có dự tính gì chưa?”

“Tôi muốn mở một tiệm hoa ở đường Hạnh Phúc.” Anh cong khóe môi nói: “Có thể nhờ em đặt tên tiệm cho tôi được không?”

Tôi vô cùng sảng khoái đồng ý, rồi lại nhìn bộ bàn ghế cũ kỹ dưới chân, hỏi anh: “Thế ông Dương...”

Tôi thấy Tạ Tu Trúc đột nhiên cau mày rồi khẽ thở dài.

“Để tôi dẫn em đi xem.”

....

Chuyện khiến tôi ngạc nhiên đó là, cuộc sống của ông Dương không hề tự do tự tại như tôi nghĩ.

Ngôi nhà mái ngói đổ nát trước mặt khiến tôi khẳng định rằng quầy bánh nướng thực sự là cần câu cơm của ông Dương.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức tường đã bong từng mảng trước mắt, bước tới gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ nhỏ được sơn màu đỏ.

“Ông Dương có nhà không ạ?Cháu tới trả ông bộ bàn ghế đây.”

Cánh cửa gỗ được mở ra, gương mặt phờ phạc của ông Dương hiện ra trước mắt.

“Cháu gái tới rồi à, sao cháu lại biết nhà của ông, vất vả cho cháu tới đưa đồ cho ông rồi, vào nhà ông nghỉ ngơi một chút đi, uống bát canh đậu phộng.”

Tôi nhìn quanh nhà, cuối gian phòng là một chiếc giường nhỏ, một bóng người nhỏ bé đang nằm bên trên.

Tâm trạng bỗng trở nên nặng nề, tôi nhìn qua Tạ Tu Trúc rồi đem theo bàn ghế tiến vào.

Chúng tôi ngồi trong nhà. Trong miệng là canh đậu phộng ngọt ngào, nhưng trong lòng thì chua chát vô cùng.

Ông lão ngồi xuống cạnh giường, nhỏ giọng nói: “Con à, ông nội sau này không đi bán bánh nướng được nữa rồi, bệnh của Gia Gia trở nặng rồi, quầy bánh lại bị tịch thu, cũng may là lúc trước còn ít tiền dành dụm, trước tiên nên đưa Gia Gia đi bệnh viện rồi.”

Ánh mắt tôi rơi xuống thân hình gầy gò đang nhắm mắt ngủ trên giường.

Gia Gia....là cháu gái của ông Dương đúng không?

Hóa ra những gì ông nói khi đóng kịch cùng tôi đều là sự thật.

Tầm mắt tôi có chút mờ mịt: “Ông ơi, Gia Gia mắc bệnh gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play