Con người thật của Tô Tiểu Ngạn không chỉ tham lam mà còn rất gian manh.
Với cái bản tính thích hóng hớt chuyện của mình nàng ta vô tình biết được chuyện Ngu Vĩnh An là nhi tử của Ngu Huyền Lan.
Cũng biết được y phải trốn trong Ngu Phủ để tránh bị người truy sát.
Chính vì thế nàng ta mới nhẫn nhục ở bên cạnh Ngu Vĩnh An suốt 7 năm.
Ở trước mặt Ngu Vĩnh An , Tô Tiểu Ngạn luôn cố tình để ra bộ mặt thâm tình, vờ như bản thân vẫn luôn giúp đỡ, chăm sóc y hòng lấy lòng tin của y.
Ảo tưởng tới một ngày y lật mình nàng ta liền có thể được hưởng phúc.
Phía sau Tô Tiểu Ngạn vẫn không chịu được ấm ức, bị người nói xấu sau lưng, bị mấy thị nữ khác bắt nạt liền học cách nịnh bợ người khác.
Đôi lúc còn bỏ mặc Ngu Vĩnh An bị bắt nạt, còn hay cùng Tuệ Mẫn đối đầu.
Tiếc thay kiếp trước nàng ta lại không có số hưởng phúc, ngày Ngu Vĩnh An lật mình cũng là ngày nàng ta bị Ngu Vĩnh Chương trừng phạt tới chết.
Nguyên nhân thì quá rõ ràng.
Còn kiếp này Ngu Vĩnh An cứu Tô Tiểu Ngạn không phải để cho vui.
Một mặt là do hắn lười mang danh giết người, vong ân bội nghĩa.
Cũng sợ nàng ta ra ngoài lại không chịu quản cái miệng lại nói ra bí mật của hắn.
Mặt khác là vì suy nghĩ cho tương lai.
Một người như Tô Tiểu Ngạn nếu biết cách sử dụng vẫn là thu về lợi lộc không ít.
Ngu Vĩnh An thấy Tô Tiểu Ngạn mất công diễn tới vậy cũng không ngại hùa theo diễn cùng nàng ta:
"A Thúy tỷ tỷ"
Ngu Vĩnh An ánh mắt sáng rực như vì sao sáng giữa trời đêm nhìn Tô Tiểu Ngạn một cách đầy cảm kích.
Hắn nhớ tới điều gì liền lén liếc nhìn nàng như người làm chuyện xấu bị người bắt được.
Ngập ngừng một lúc liền xấu hổ hỏi:
"Tỷ có thể cho ta biết tên thật của tỷ không? "
Tô Tiểu Ngạn thoáng giật mình, kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt.
Ngu Vĩnh An bắt được biểu cảm này của nàng, sợ nàng ta hiểu lầm liền nhanh chóng giải thích:
"Là đại ca nói với ta đó không phải tên thật của tỷ.
A Thúy tỷ tỷ, tỷ tốt với ta như vậy sau này ta chắc chắn sẽ bảo vệ tỷ thật tốt, cũng muốn tỷ tin tưởng ta.
Để ta gọi tỷ bằng tên thật được không? "
Giọng Ngu Vĩnh An nhẹ nhàng, bay bổng pha chút ngượng ngùng, thêm bộ dáng luống cuống, vụng về của hắn càng khiến lời nói trở nên thuyết phục hơn.
Tô Tiểu Ngạn không đáp lời, nàng ta ngây ngẩn nhìn Ngu Vĩnh An, tự chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Từ trước tới nay Tô Tiểu Ngạn ở trước mặt Ngu Vĩnh An luôn là bộ dạng nghe lời, hiểu chuyện tuyệt nhiên không có một kẽ hở.
Nàng ta dù không ưa Ngu Vĩnh An nhưng nghĩ tới thân phận thật của y liền không nhịn được mà mềm mỏng hơn.
Vốn bị người của Ngu Vĩnh Chương nhốt lại, liên tục hành hạ còn bị bỏ đói hơn ba ngày Tô Tiểu Ngạn sớm đã chịu không nổi.
Ai ngờ sáng sớm hôm nay đám người đó tới thả nàng ra nói Ngu Vĩnh An đã tha thứ cho nàng ta muốn nàng ta quay trở lại chăm sóc người.
Hiện tại lại thấy bộ dạng chân thành này của thiếu niên Tô Tiểu Ngạn kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới có ngày bộ mặt giả tạo kia sẽ cứu nàng ta một mạng.
Tô Tiểu Ngạn mắt loé lên ánh quang, cong thành hình bán nguyệt, nàng ta vui vẻ nở một nụ cười đáp lại:
"Tô Tiểu Ngạn là tên của ta"
"Tỷ họ Tô? "
Ngu Vĩnh An vờ như không biết mà tỏ ra kinh ngạc, hỏi:
"Tỷ cùng cha có quan hệ? "
Tô Tiểu Ngạn cười gượng gạo đáp:
"Huynh ấy là biểu ca của ta"
Đúng là thứ không biết xấu hổ, năm đó Tô Hành Ý bị ăn không ít hành là nhờ phước của cô cả đấy, Tô Tiểu Ngạn - Ngu Vĩnh An suy nghĩ cay nghiệt nhưng bề ngoài vẫn cười ngây ngốc - "Vậy ta phải gọi tỷ là a di rồi"
"Không được"
Tô Tiểu Ngạn vội lớn tiếng ngăn cản, Tô Hành Ý đã cắt đứt với Tô Gia.
Chuyện nhục nhã năm đó Tô Gia làm với Tô Hành Ý lớn tới mức cả kinh thành này biết.
Nếu bây giờ chuyện nàng ta tự nhận cậu là biểu ca chắc chắn sẽ bị người khác coi là mặt dày, có ý trèo cao.
Tô Tiểu Ngạn vẫn là da mặt mỏng, cố tìm cái lý do để cho qua chuyện:
"Ta không già tới vậy, tiểu thiếu gia cứ gọi ta như cũ là được"
Ngu Vĩnh An xụ mặt xuống, buồn bã vì không được như ý nguyện song hắn vẫn rất ngoan ngoãn đáp lời:
"Vậy ta sẽ gọi tỷ như cũ! Nhưng khi ở riêng hai người ta có thể gọi tỷ là Ngạn tỷ tỷ được không? "
Khuôn mặt của Ngu Vĩnh An trùng xuống, đôi mắt xếch thoáng buồn long lanh ánh nước.
Tô Tiểu Ngạn có cảm giác hắn như con mèo nhỏ hòng lấy lòng chủ nhân liền thụ sủng nhược kinh.
Chung quy vẫn là Ngu Vĩnh An tỏ ra quá thân thiết rồi đi.
Nàng ta có chút câu lệ mà gật đầu.
"Được...!Được chứ...!"
"Ngạn tỷ tỷ"
Ngu Vĩnh An vui vẻ nhào vào lòng Tô Tiểu Ngạn bộ dạng như hài tử được kẹo mà gọi nàng ta bằng chất giọng nũng nịu ngọt hơn mật.
Tô Tiểu Ngạn bị tập kích bất ngờ cơ thể càng căng cứng, mọi cử động đều bị đình chỉ.
Đến khi tỉnh táo lại nàng ta mới nhẹ nhàng xoa đầu Ngu Vĩnh An, đáp lại cái ôm thân mật của hắn.
Cũng có thể do nàng nghĩ quá nhiều, một thiếu niên chưa thành niên như Ngu Vĩnh An sao có thể cất giấu tâm tư khác?
Tô Tiểu Ngạn chỉ đơn thuần nghĩ Ngu Vĩnh An từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, lại luôn bị người bắt nạt nên mới tự ti, tính cách cũng trở nên trầm tĩnh, ngại tiếp xúc với người.
Nay người Ngu Phủ đã chú ý tới lại một mực bảo vệ hắn nên tâm tính hài tử mới nổi lên, Ngu Vĩnh An cũng vì thế mà thân thiết với nàng ta như vậy.
Nhưng ở nơi Tô Tiểu Ngạn không nhìn thấy, ánh mắt Ngu Vĩnh An thoáng qua tia gian xảo cùng tàn nhẫn hoàn toàn gạt đi suy đoán của nàng.
Cáo nhỏ quả nhiên vẫn là cáo nhỏ, thật ngây thơ~
"Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia nhờ chúng nô tài đem đồ tới"
Tiếng người ngoài cửa vọng vào đánh thức hai con người trong phòng.
Ngu Vĩnh An là người phản ứng lại trước tiên, hắn buông Tô Tiểu Ngạn ra, nhẹ giọng đáp lại:
"Được! Mau đem vào đi! "
Ngu Vĩnh An chỉnh lại lớp trung y trắng toát, nhs mắt chăm chú dõi theo đoàn người đang tiến vào.
Cả đoàn hơn 20 người, mỗi người ai nấy trên tay đều cầm thêm một kiện đồ đạc.
Có người ôm hộp gỗ được làm từ gỗ quý chạm khắc tinh tế, người thì ôm vào những kiện gấm vóc lụa là khó kiếm.
Vừa nhìn khiến người liên tưởng tới cảnh người đưa sính lễ tới cầu hôn.
Ngu Vĩnh An lắc lắc đầu thầm nhủ bản thân suy diễn linh tinh, hắn vừa xuyên qua chắc sẽ không xui tới mức đụng phải mấy chuyện như này đâu.
Người tiến vào cuối cùng là một tiểu gia đinh thoạt nhìn hoạt bát nhưng cũng rất vô cùng quy củ.
Cậu cũng là người vừa lên tiếng.
Tiểu gia đinh nghiêm chỉnh cúi đầu, mở từng hộp gỗ ra, giới thiệu:
"Đây là bộ trâm ngọc Tử Đinh Hương do chính tay nghệ nhân nổi tiếng nhất kinh thành Đoàn Vãn chế tác"
"Đây là bộ nhẫn ngọc Lưu Ly do người ngoại tộc đem tới tiến cống"
"Chiết phiến Mãn Đông Bách Hoa tới từ hoàng cung Tề Quốc"
"Đoản đao Kiến Lịch tới từ tộc người Bác Lạc"
"Dạ Thủy Minh Châu tới từ Dương Thành"
"Trâm cài Bạch Vũ Hoa Đài tới từ Thương Dương"
"Phấn son của Ngọc Trúc Lâu tới từ Tam Châu Trấn"
[ ...!]
"Những món đồ này đều là đại tiếu gia nhờ chúng nô tài đem tới cho người"
Tên gia đinh giới thiệu rất tỷ mỉ, đôi lúc còn cầm vật trên tay tới gần cho Ngu Vĩnh An xem thử.
Phía sau còn đủ loại đồ nào là tơ lụa, châu báu chói mắt người nhìn được lấy về từ khắp nơi trên thiên hạ này.
Mà mỗi thứ đều là giá trên trời chưa kể có thứ còn là độc nhất.
Ví như viên Dạ Thủy Minh Châu tới từ Dương Thành kia chẳng hạn.
Màu sắc của nó đơn giản chỉ là một màu trắng đục, có những viền hoa văn như bị rạn nứt trông bình thường hơn cả những viên ngọc quý khác.
Nhưng như vậy không có nghĩa là nó không đặc biệt.
Khác với những viên dạ minh châu khác đều là được người chế tác mà ra thì viên ngọc này từ khi vớt lên đã là hình tròn, bề mặt nhẵn nhụi, mượt mà.
Phía trên đỉnh khác biệt là màu đỏ máu loang ra xung quanh.
Chưa kể phải nói tới xuất thân của nó cũng đặc biệt không kém.
Dương Thành vốn nổi tiếng là nơi được trời đất phù hộ ban cho cả một vùng khoáng sản rộng lớn.
Nơi đó nổi tiếng tới mức nhiều người còn truyền tai nhau chỉ cần đào xuống dưới Dương Thành mấy trượng liền thấy cả một gia tài.
Còn có một điểm nữa vẫn luôn được người người bàn tán.
Chính là trong Dương Thành chỉ có một hồ nước tên là Diện Ngọc.
Hồ nước này không quá lớn nhưng lại rất sâu, cho dù là người có tài bơi lặn giỏi bao nhiêu cũng khó mà chạm được tới đáy.
Mà Viên Dạ Thủy Minh Châu này cũng chính là tìm được từ dưới đáy hồ mà có.
Để đưa được viên minh châu này lên bờ đã thiệt hại không ít mạng người nên nó quý là quý ở phần đó..