"Ai vậy? "
Người mở cửa là một lão nhân gia, dáng người hơi cao, lưng hơi còng.
Mái tóc hoa dâm được búi cao, khuôn mặt đầy những nếp nhăn sâu hoắm, trông ra người này tuổi cũng ngang với Đinh quản gia hoặc hơn.
Lão nhân gia đôi mắt vì tuổi già mà mờ đi chỉ có thể nhíu mày cố nhìn ra bóng dáng người trước mắt.
Nhưng nay là đêm đôi mắt của lão vẫn không thể nhìn ra đối phương là ai, chỉ có thể cất giọng hỏi:
"Ai vậy? Nơi này không được phép tới đâu! "
Ngu Vĩnh An âm trầm nhìn lão nhân gia một lúc lâu mới chịu cất lời đáp lại:
"Ta là khách của Ngu Phủ, vô tình đi lạc tới đây! Lão nhân gia có thể cho ta hỏi thăm, đây là viện tử của ai được không? "
Hắn cười trừ, giọng dịu dàng như gió thu nghe rất vừa ý người khiến lão nhân gia vô thức thả lỏng.
Lão cười hiền từ nhưng hiện tại lão vẫn đứng trước cửa, trong phòng lại không thắp nến nên cơ thể lão hoàn toàn bị màn đêm che phủ.
Ngu Vĩnh An vì thế không thấy được nụ cười kia, cứ nghĩ bản thân để lại cái nhìn xấu cho đối phương nên lão mới không đáp lại.
Hắn toan tiến lên hỏi tiếp, lão nhân gia đã nhanh chóng cản lại:
"Ấy vị công tử này đừng di chuyển, cẩn thận không đạp trúng hoa ta trồng...!Cứ đứng yên ở đó...!Đừng di chuyển...!"
Bị người nhắc nhở Ngu Vĩnh An khựng người lại nhìn xung quanh.
Hắn từ khi nào đã tới giữa vườn hoa? Phía sau còn in dấu chân hắn tiến vào, có vài bông hoa bị hắn tàn nhẫn chà đạp mà gãy cành.
Cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng lên, Ngu Vĩnh An có chút câu lệ nhìn lão nhân gia.
"Công tử cứ từ từ, cẩn thận không dẫm phải hoa ta trồng"
Lão nhân gia cũng ngại làm khó Ngu Vĩnh An, lão vẫn dùng tông giọng khàn trầm đục, từ tốn ấy mà nhẹ nhàng khuyên bảo hắn.
Ngu Vĩnh An e lệ cúi đầu, bước từng bước nhẹ nhàng cẩn thận ra khỏi vườn hoa, hắn cười ngượng nói:
"Là ta thất lễ rồi! "
Từ khi sinh ra Ngu Vĩnh An đã có đôi mắt xếch dữ tợn nhưng thiếu niên luôn có thói quen cúi đầu khiến đôi mắt trở nên nhu hoà hơn.
Lại thêm giọng nói thanh mảnh, dịu dàng trời ban hút người.
Cho dù dung mạo hắn có kém phần tinh tế đi nữa vẫn luôn dễ dàng lấy được thiện cảm từ người khác.
Lão nhân gia cũng vậy, nhìn thiếu niên trước mắt lão thấy hắn cũng là một đứa trẻ ngoan, chẳng có bộ dáng nào là thất lễ cả.
Vả lại hoa lão trồng cũng không phải chỉ để người ngắm.
"Haha, không sao không sao! Cũng chỉ là vài nhánh hoa ta có thể trồng lại được mà! "
Lão nhân gia cười hiền từ, lão từ từ tiến lên phía trước thoát ra khỏi màn đêm.
Ngu Vĩnh An lúc này tâm trạng cũng thoải mái hơn chậm rãi ngẩng đầu.
Bầu không khí đột nhiên rơi vào khoảng không im lặng.
Ngu Vĩnh An kinh ngạc nhìn lão nhân gia trước mắt, lão khoác trên mình một kiện y phục đơn giản của người làm vườn.
Tay áo được vén gọn lên một cách gọn gàng nhưng cũng vì thế mà hoàn toàn để lộ ra vết phỏng lớn chạy dọc cánh tay phải.
Không những thế từ phần sườn cằm phải chạy xuống cũng có một vết phỏng lớn không kém.
Vốn vết thương lớn đó trông rất doạ người nhưng cũng chỉ đủ khiến cho Ngu Vĩnh An kinh hách.
Sau hắn lấy lại được bình tĩnh cũng chỉ biết gượng cười.
Không kém gì Ngu Vĩnh An, lão nhân gia cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
Đôi mắt của lão mở lớn dường như đang rất kinh ngạc khi thấy hắn.
Ngu Vĩnh An thấy có chút không thoải mái khi bị người nhìn chằm chằm như vậy liền lên tiếng trước:
"Lão nhân gia, người sao vậy? "
"À! Không...!Không có gì! "
Lão nhân gia chột dạ liếc mắt ra phía khác, lúc sau lại nhìn lại Ngu Vĩnh An, sự chú ý đều đổ dồn lên kiện y phục của hắn.
Ngu Vĩnh An cũng để ý tới, đột nhiên cảm thấy bản thân rất có khả năng sẽ bị người trêu chọc.
Thật sự mà nói khi hắn mở tủ đồ của Thôi Chỉ Lục ra bên trong chỉ đơn giản có 3 bộ y phục đồng dạng.
Tất cả đều là bạch y thêu hoạ tiết hoa Đào, chất vải lại sờn cũ, phai màu.
Nhìn thế nào thì bộ dạng hắn hiện tại cũng khá chật vật.
"Y phục này thật giống! " - Lão nhân gia mơ hồ cảm thán.
Ngu Vĩnh An khó hiểu trước câu nói của lão, hắn khẽ nhíu mày hỏi:
"Giống? Giống ai cơ? "
Lão nhân gia bị câu hỏi của Ngu Vĩnh An đánh tỉnh, lão cười lên một tiếng rồi năng nổ nói:
"Không giấu gì vị công tử đây! Y phục của công tử rất giống với kiện y phục do chính tay đại thiếu gia của ta may cho tân nương tử của mình"
Khuôn mặt lão nhân gia không giấu khỏi hạnh phúc, đôi mắt già nua cong thành hình cung lưỡi liềm.
Đôi môi cong lên luôn miệng kể chuyện xưa cũ.
Ngu Vĩnh An lại càng khó hiểu hơn, Ngu Vĩnh Chương từ khi nào lại có cái sở thích kỳ dị này.
Nếu y muốn thì chỉ cần một cái búng tay là bao nhiêu gấm vóc lụa là, y phục cao sang đều có thể ban tặng đối phương.
Chưa kể hành động này cũng có chút không giống với tác phong của y cho lắm.
Chợt hắn nhận ra điều gì vội vàng hỏi:
"Lão nhân gia, người ở đây bao lâu rồi? "
Lão nhân gia bị hỏi tới ngơ người, lão nghiêng đầu suy nghĩ song lại đưa tay lên bấm đốt tay.
Cuối cùng khuôn mặt lão trầm xuống, mơ hồ nói:
"Ta cũng không nhớ bao năm nữa! Chỉ biết...!ngày ta tới phủ nhận việc làm vườn là khi nhị thiếu gia vừa mới thành hôn xong.
Đại thiếu gia khi đó còn là hiệp khách lang bạt giang hồ nữa đấy! "
Ngu Vĩnh An nghe tới đây liền hiểu, đại thiếu gia trong miệng lão nhân gia là chỉ Ngu Huyền Lan hồi trẻ.
Hẳn nào hắn thấy cảnh viện tử này quen quen.
Bởi lẽ hoa Thủy Tiên là loài hoa mà Ngu Huyền Lan yêu thích nhất, còn hoa Đào là loài mà Thôi Túc thích.
Năm đó khi Thôi Chỉ Lục còn nhỏ vẫn luôn bị Thôi Túc bỏ bê không chăm sóc.
Người chăm y vẫn luôn là nữ nhân tên Tầm Tước kia.
Nhưng dẫu thế nào đi nữa hai cha con tối ngày ở bên nhau đương nhiên cũng sẽ có thời khắc gặp mặt..