Đêm thu tĩnh mịch có chút lạnh lẽo nhưng lạnh hơn trời thu lại là lòng người.
Nam tử ngồi trong thư phòng một mình trầm lắng nhìn bức mật tín trên bàn, bên trong đó ghi lại những lời nói hoa mỹ đầy tình ý nhiều tới mức như thể chủ nhân của nó vẫn chưa nói ra hết tâm tình mà bản thân giấu kín bấy lâu nay.
Nam tử khẽ thở dài một tiếng, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên khuôn mặt đầy sầu tư, chỉ thấy sau lần nhắm mắt kia ánh mắt gã ngay lập tức thay đổi trở lên sắc bén nhìn đống thư từ được chất lên cao như núi.

Song gã như tức giận, ánh mắt gằn lên đầy tơ đỏ, tay vươn ra lấy bức mật tín trên bàn đưa lên trước ngọn nến cháy bập bùng.
Lửa bắt vào trang giấy trắng, ánh lửa hồng cháy nhanh đốt từng câu chữ đẹp mang theo phần tình ý của người kia hoá thành lớp tro tàn.
Đúng lúc này có người bên ngoài cất tiếng gọi:
"Vương gia! Phu nhân cho mời người tới chính sảnh, nói có chuyện muốn nói với người"
Chờ một lúc vẫn không thấy người bên trong đáp lời, tên gia đinh đứng bên ngoài cửa khẽ run rẩy, cẩn thận hỏi lại:
"Vương gia...!"
Hàn Nhất Dạ khẽ liếc mắt nhìn ra cửa, ánh mắt sắc bén như nhìn xuyên qua cửa gỗ khiến cho tên gia đinh lạnh tới run người không dám nói tiếp.

Rõ ràng tâm tình của gã đã sớm bình ổn lại dưới ngọn nến hồng nhưng khi nghe thấy tên gia đinh kia nhắc tới phu nhân gã lại ẩn ẩn cơn tức giận trong lòng.

Người kia rõ ràng là mẫu thân gã nhưng từ ngày gã nhận cái danh Tĩnh vương kia lại chẳng thể danh chính ngôn thuận gọi người hai tiếng mẫu thân .
Ba năm trước sau khi phụ vương gã mất Tĩnh vương phủ như rắn mất đầu rơi vào một hồi bị người phân tranh, bị gài bẫy xoá đi tước vị.

May sao nhà ngoại Hàn Nhất Dạ xuất thân thương gia cũng có một chút thế lực bảo vệ được hai mẫu tử gã rút ra khỏi loạn lạc.

Nhưng Hàn Nhất Dạ từ khi còn là thế tử tính cách cao ngạo, quật cường chịu không nổi cảnh phụ vương một đời kiên trung vì nước vì dân khi chết đi lại im hơi lặng tiếng chẳng ai biết tới, công trạng còn bị người xoá bỏ.

Thế là gã bỏ mặc mẫu thân ngăn cản kiên định gia nhập quân ngũ, chiếm đánh ở biên cương ba năm lấy công trạng hiển hách có được một lần trọng thưởng từ hoàng đế.

Hàn Nhất Dạ nhân cơ hội đó cầu xin thánh thượng khôi phục lại tước vị Tĩnh vương cho phụ vương gã.

Hoàng đế đương nhiên chấp thuận nhưng chẳng được bao lâu hoàng đế lại hạ thánh chỉ thay phụ vương gã truyền lại tước vị cho Hàn Nhất Dạ, gã không biết hoàng đế âm mưu điều gì chỉ biết một đạo thánh chỉ này gây lên không ít sóng gió.

Bởi Đại Minh Quốc luật lệ hà khắc tước vị đều là cha truyền con nối Hàn Nhất Dạ thân là thế tử đương nhiên sẽ kế thừa lại tước vị Tĩnh vương.

Chỉ có điều gã là tiểu bối nếu hiện tại xưng vương ghi vào sử sách thân phận sẽ sánh ngang với hoàng thúc hoàng bá của gã.

Mẫu thân gã cũng tương tự thứ vị sánh ngang với Hoàng thái hậu còn đang tại vị trên cao, hành động này xác thực động chạm tới rất nhiều người kéo theo thù hận đến bên Hàn Nhất Dạ.

Nhưng lệnh vua khó cãi gã cũng chỉ có thể chấp nhận, có lẽ hoàng đế cũng chú ý tới sự phản đối của quần thần liền phong mẫu thân gã là Hiền Đức Phu Nhân, sau này người người đều phải gọi bà một tiếng phu nhân , hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Nghĩ tới đây Hàn Nhất Dạ có chút bực dọc mà bật người đứng dậy, chẳng để ý tới trước sau cứ thế đi ra ngoài.
* Cạch *
Một tiếng động nhỏ vang lên, chưa đầy cái chớp mắt sau cửa lớn đã mở ra, nam tử mặc bạch y tay cầm trường kiếm cứ thế hiên ngang bước ra ngoài.

Gã chẳng nói một lời một mạch hướng về phía chính sảnh mà tới.
Tên gia đinh nhìn thấy khuôn mặt sớm đã đen lại của chủ tử trái tim liền treo trên cành cao không cách nào thả xuống được.

Chẳng biết vì sao tâm tình của vương gia mấy hôm nay thực không tốt, bình thường mỗi ngày người đều sẽ chăm chỉ luyện kiếm không cũng cùng Tôn đại nhân bàn bạc sách lược binh pháp nhưng mấy hôm nay vương gia ngoại trừ ở trong Vương Phủ đi loạn mấy vòng ra còn đâu vẫn luôn ở yên trong thư phòng.

Sự trầm tĩnh của người kéo theo cả Tĩnh vương phủ một hồi tĩnh lặng, chẳng có ai dám nói lớn tiếng trước mặt người, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tên gia đinh vừa quay mặt lại, đối diện trước mắt là một căn phòng đầy vết tích đao chém, đường chém đầy uy mãnh in sâu vào cột gỗ khiến hắn sợ hãi khô khốc nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Nhìn căn phòng đầy những thứ đồ đổ vỡ xung quanh cùng bức tranh bị cắt nát vẫn được treo trên tường khiến tên gia đinh tạm hồi thần lại.
"Ta chưa thấy gì hết...!Ta chưa thấy gì hết...!"
Tên gia đinh nhắm chặt hai mắt lại, miệng vừa lẩm bẩm tay vừa kéo cánh cửa khép chặt lại che dấu mớ hỗn độn bên trong.

Thư phòng vương gia lớn như vậy hắn không có ngu mà tự dọn một mình đâu.

Đoạn sau vương gia trở lại gã chắc chắn sẽ tự cho người tới dọn hắn hiện tại chỉ cần coi như bản thân chưa biết chuyện gì cả im lặng rời đi trước là được.

Dù sao vương gia ngày ngày gặp nhiều người như vậy sẽ không nhớ mặt hắn đâu, phải không?
Hàn Nhất Dạ bên này vẫn rất bình thản bước đi trên con đường lát đá hoa cương, hai bên trải đầy hoa với cỏ.

Hoa viên ở Tĩnh vương phủ vốn chẳng có mấy loài hoa nên nhìn thoáng qua thực trống trải và thiếu sức sống.

Đặc biệt nay đã đêm canh ba, khung cảnh nơi đây vốn tĩnh mịch, xung quanh đặc biệt yên tĩnh độc nhất cũng chỉ có tiếng dế kêu râm ran khiến người đi ngang qua lạnh hết cả sống lưng.

Nhưng vẻ âm u này của Tĩnh vương phủ đám hạ nhân đã sớm quen thuộc nên cũng chỉ mắt mù tai điếc cho qua.

Riêng vẫn có vài hạ nhân luôn phiên đi trực ca đêm trong lòng có tâm ma vẫn đang mang trong mình nội tâm thấp thỏm dò đường, đột nhiên cái bọn họ lại gặp thêm một cái bóng trắng tinh không khỏi kinh hãi một phen.

Cũng may một trong số đó là người có tâm căn vững vàng, không thất thố giống như mấy kẻ kia la hét lên oai oái mà ngược lại còn rất bình tĩnh giơ đèn lồng lên dò xét xem thử người đó là ai.

Khi nhìn thấy rõ là Hàn Nhất Dạ đám người lại cảm thấy càng lạnh gáy hơn.

Chưa đầy cái chớp mắt đã sợ hãi cúi thấp người xuống hành lễ, mặt ai nấy đều cắm gằm xuống đất, có người đôi tay run rẩy tới mức đèn lồng trong tay không ngừng lắc lư.
Hàn Nhất Dạ lại chẳng rảnh rỗi mà quan tâm tới bọn họ cứ thế đi lướt qua, tới trước chính sảnh, gã đứng ở bên ngoài hít thở thật sâu cố gắng bình tâm lại, một bên xoá đi bản mặt tối tăm kia của bản thân.

Song gã vừa định bước vào đã nghe thấy tiếng mẫu thân gã tràn đầy lo lắng nói với một ai đó:
"Lý nào lại có chuyện như vậy xảy ra"
"Ngu công tử, tiểu Lục nhà chúng ta thực sự không sao chứ? "
Ngu Vĩnh Chương ngồi đối diện khuôn mặt trầm tư u tối, y ngập ngừng chẳng nói nên lời như chứng thực cái suy nghĩ đáng sợ kia của Vệ Lâm Thanh.

Điều này khiến nữ nhân thực sợ hãi, dung mạo mỹ miều tràn đầy xuân sắc của bà dần trầm xuống.

Đôi mắt màu nâu ánh nước tràn ngập thương cảm cho Ngu Vĩnh An thân thể vẫn còn yếu nhược nằm ở nhà.
Ngu Vĩnh Chương có chút nực cười khó nói, ban đầu y tới đây là muốn tới xin nhánh Hoả Linh Tây Chí nhưng lại chỉ gặp được mẫu thân của Tĩnh Vương.

Vệ Lâm Thanh vốn nổi danh là vị phu nhân cao quý, lãnh diễm rất khó gần nên Ngu Vĩnh Chương cũng vì giữ phép tắc mới hỏi han bà vài câu lại không nghĩ tới sự chú ý của bà hoàn toàn thu hết vào ngọc bội trên tay y.

Vệ Lâm Thanh khi đó khuôn mặt tỏ rõ vẻ kinh ngạc, hỏi mượn y muốn xem xét rõ ngọc bội kia.

Song nhìn một hồi nữ nhân lại thập phần vui vẻ, thái độ hoà hoãn hơn nhiều, còn hỏi y rất nhiều điều về chủ nhân của ngọc bội.

Ngu Vĩnh Chương không biết người đó là ai, chỉ là ngọc bội được tìm thấy trong viện tử của Ngu Vĩnh An nên y mạnh dạn đoán thứ này là của hắn.

Không nghĩ tới Vệ Lâm Thanh khi biết chuyện này liền luôn miệng gọi Ngu Vĩnh An là Tiểu Lục còn cả nhà chúng ta nữa như thể bà rất muốn hắn trở thành nhi tử của bà.

Ngu Vĩnh Chương thực e ngại trước sự nhiệt tình của Vệ Lâm Thanh nhưng nhớ tới bản thân tới đây là để nhờ vả người khác nên y cũng chỉ có thể dè dặt kể lại chuyện của Ngu Vĩnh An.
Nhìn thấy Vệ Lâm Thanh lo lắng cho Ngu Vĩnh An như vậy Ngu Vĩnh Chương liền nổi lên một ý nghĩ táo bạo, y ngồi nghiêm chỉnh lại hướng về phía nữ nhân làm một cái hành lễ nói:
"Phu nhân! Không giấu gì người, Vĩnh Chương hôm nay không ngại đêm muộn tới Tĩnh vương phủ cũng chính là cầu người cứu đệ đệ ta một mạng.

Đệ đệ ta trúng độc Hàn Minh Trùng hiện tại chỉ có Hoả Linh Tây Chí trong Phủ của người mới cứu được y"
"Được...!Được...!Người đâu mau lấy Hoả Linh Tây Chí tới đây...!"
Vệ Lâm Thanh chẳng suy nghĩ nhiều ngay lập tức đồng ý, bà nhanh ra lệnh cho một tên gia đinh đứng gần đó đi lấy bảo vật.
Nhưng tên gia đinh vừa bước tới cửa đã bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy ngược trở lại, ngã nằm ra đất rên rỉ lên từng tiếng.

Trước sự kinh ngạc của hai người còn lại, Hàn Nhất Dạ một mặt âm lãnh tiến vào trong, giọng gã cất lên thập phần tức giận:
"MƠ MỘNG HÃO HUYỀN"
Vốn còn đang lo sợ mẫu thân sẽ vì khuôn mặt u tối kia của bản thân mà bị doạ cho kinh hách, Hàn Nhất Dạ lại không ngờ tới bản thân vừa đến đã phải nghe lọt hết mấy lời ngông cuồng kia của Ngu Vĩnh Chương.

Gã cười khẩy tự hỏi lời y nói có mấy phần là thật? Nam nhân này bình thường một mặt chính nhân quân tử nhưng khi có chuyện xảy ra y lại chẳng quan tâm đúng sai, bất chấp thủ đoạn mà giành lấy thứ bản thân mong muốn.

Đặc biệt là mấy chuyện liên quan tới mấy vị tiểu thư Ngu Gia kia.

Như một lần mấy vị tiểu thư đi du ngoạn bị đám thổ phỉ nhìn trúng, Ngu Vĩnh Chương chẳng nói nhiều lời cứ thế mà lấy lệnh bài của Thái Tử đi song đem quân tới diệt thổ phỉ.

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu y không chỉ trong một đêm khiến cả một đỉnh núi nhuốm máu đỏ tươi còn đem đám thủ lĩnh ra phanh thây, cột xác vào phía sau xe ngựa kéo lê cả một đoạn đường dài.
Thủ đoạn tàn ác như vậy một điểm cũng không vừa mắt Hàn Nhất Dạ.
Người vốn đã chẳng vừa mắt, đứng trước đại điện uy nghiêm, diện kiến trước mặt Thiên Tử, Ngu Vĩnh Chương vẫn một mặt bình tĩnh nói bản thân đang trừ hại cho dân.

Nhưng Ngu Vĩnh Chương lại quên mất thân phận của bản thân vốn chỉ là thư đồng bên cạnh Thái Tử, y không có quyền gì mà làm ra hành động ngỗ ngược như vậy.

Chưa kể người ở Đại Lý Tự của Đại Minh Quốc cũng chẳng phải phế vật, chỉ là một đám thổ phỉ nhỏ nhoi ức hiếp bá tánh, chúng chưa phạm tội nặng tới mức phải chết thảm như thế.
Đối diện với lời chất vấn của Hàn Nhất Dạ khi đó Ngu Vĩnh Chương chỉ mỉm cười một cái song nói ra một câu không đầu không đuôi:
[Tĩnh Vương Gia ngày đêm trấn giữ ở biên cương nên chuyện này người thực không hiểu]
Hàn Nhất Dạ khi đó tức tới nghiến chặt răng, gã có gì không hiểu? Chuyện rõ ràng ngay trước mắt có cái gì mà gã không hiểu.

Vậy mà người vốn là Hoàng thúc kia của gã thực mê muội, không những không trách phạt hành động ngông cuồng kia của Ngu Vĩnh Chương mà còn hết lời khen ngợi y trước chúng văn võ bá quan.

Cũng từ ngày đó Hàn Nhất Dạ cùng Ngu Vĩnh Chương mỗi lần gặp mặt chính là bằng mặt không bằng lòng.
Lần này y lại dám tới phủ của gã, còn lôi đâu ra một đệ đệ hòng lấy đi Hoả Linh Tây Chí trong tay gã.

Có phải hay không Ngu Gia bọn họ thực sự nghĩ gã là kẻ ngốc tới mức quên đi chuyện của 3 năm trước?
"Ngu đại công tử! Tĩnh vương phủ của ta từ khi nào là nơi mà ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi vậy hả? "

Hàn Nhất Dạ hiên ngang đi tới trước mặt Ngu Vĩnh Chương cất cao giọng chất vấn.

Gã thậm chí còn không nể mặt Vệ Lâm Thanh còn ở bên cạnh mà trút kiếm ra khỏi vỏ.

Vừa dứt lời xong liền phập một cái kiếm sượt qua cánh tay đang đặt trên bàn trà mà Ngu Vĩnh Chương đang để tay lên, chỉ cần kiếm lệch đi vài phân hôm nay Tĩnh vương phủ sẽ có một hồi đổ máu.
Ngu Vĩnh Chương chẳng mấy kinh hách trước thái độ này của gã bởi con người này cùng y từ trước tới nay vẫn luôn đối đầu.

Y biết đứng trước thế lực của Ngu Gia gã chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc cả nên y rất bình tĩnh mà nhìn thẳng mặt vị Tĩnh vương gia cao cao tại thượng kia như đáp lại cái trừng mắt đầy thù hằn của gã.
Hành động này thực khiêu khích tới Hàn Nhất Dạ, gã nghiến răng, tay cầm trường kiếm siết chặt, lên giọng đay nghiến:
"Ngu Vĩnh Chương! Ngươi hôm nay dám bước chân vào Tĩnh vương phủ thì đừng mong toàn thây trở ra"
Ngay khi gã định động thủ Vệ Lâm Thanh nhanh chóng kéo Hàn Nhất Dạ sang một bên, trường kiếm trong tay vô tình cắt ngang cánh tay của Ngu Vĩnh Chương cũng may y phản ứng kịp thời nên chỉ tạo ra một vết cắt mỏng làm rách phần y phục bên ngoài.
Thấy một màn này khuôn mặt Vệ Lâm Thanh trắng bệch như bị cắt không còn một giọt máu.
Chưa để Hàn Nhất Dạ bên kia kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nữ nhân đã quay người lại, lớn giọng trách mắng:
"Dạ Nhi! Sao con lại lỗ mãng như vậy? "
Bỗng dưng trở thành kẻ tội đồ Hàn Nhất Dạ không nhịn được uất ức liền không ngại mà cùng mẫu thân đối chất:
"Lỗ mãng? Với hạng người như hắn ta làm vậy thì có gì lỗ mãng chứ"
Đối với Hàn Nhất Dạ nhi tử của kẻ liên quan tới cái chết của phụ vương gã cũng chính là kẻ mang nội tâm dơ bẩn, chẳng xứng đáng được người khác tôn trọng.

Rõ ràng là năm đó Ngu Phước ra vẻ đạo mạo tự dâng Hoả Linh Tây Chí về tay của Hàn Nhất Dạ, giờ nhi tử của lão lại tới đây nói những lời ba hoa lừa gạt người.

Vậy sao không hỏi Ngu Phước năm đó khi lão hại chết phụ vương gã vì sao không nghĩ tới sẽ có một ngày nhi tử của lão sẽ cần tới nhánh Hoả Linh Tây Chí kia?
"Con ăn nói kiểu gì vậy hả? Ngu công tử chỉ là tới đây mượn đồ không có ý xấu gì cả! "
Vệ Lâm Thanh thấy nhi tử vô lý liền ra sức khuyên giải Hàn Nhất Dạ.

Xác thực không nên trách bà vì sao lại bênh Ngu Vĩnh Chương như vậy bởi dẫu sao y cũng là ca ca của Ngu Vĩnh An tương lai cả hai cũng chính là người một nhà cần đối xử khác biệt.

Một mặt khác bà chưa từng can dự vào việc triều chính, từ khi thành thân tới nay vẫn luôn an ổn là một nữ nhân đã có gia đình, ân cần tỉ mỉ chăm lo cho chồng con nên không hề biết chuyện Ngu Vĩnh Chương cùng nhi tử nhà mình đã có xích mích từ trước.

Ngay cả nguyên nhân cái chết của Tĩnh lão vương gia Hàn Nhất Dạ cũng che giấu triệt để, nói dối là người bị kẻ thù ám hại rơi xuống vách núi.

Còn nhánh Hoả Linh Tây Chí từ trên trời rơi xuống kia là bảo vật mà hoàng đế muốn Tĩnh vương phủ tạm thời cất giấu nên trong mắt bà hiện tại nhi tử chính là người không biết nói lý lẽ.
"Cái gì mà không có ý xấu chứ? Muốn lấy bảo vật trong vương phủ đi người còn bảo hắn không có ý xấu! "
Hàn Nhất Dạ cũng không giận mẫu thân bênh người ngoài, gã hiểu rõ tính cách của Vệ Lâm Thanh, người chắc chắn sẽ không dễ dàng thâm cận với bất kỳ ai hết nhưng gã cũng rất hiểu Ngu Vĩnh Chương, y là một kẻ lật lọng có thể dễ dàng đổi trắng thay đen, biến mọi thứ trở thành lợi thế của bản thân thế nên Hàn Nhất Dạ cũng chỉ nghĩ Vệ Lâm Thanh bị Ngu Vĩnh Chương làm cho mê muội đầu óc, điều đó khiến gã tức giận tới mức muốn lao lên đánh người.
Ai ngờ Vệ Lâm Thanh vẫn nhất quyết giữ chặt lấy nhi tử khác với vừa rồi tức giận trừng gã hiện tại khuân mặt bà tràn ngập ý cười, ra vẻ thần thần bí bí nói những điều mà Hàn Nhất Dạ chẳng thể hiểu nổi:
"Dạ Nhi! Con không hiểu! Sau này Ngu công tử đây cùng chúng ta cũng chính là người một nhà! Con phải lễ phép với y hơn biết chưa? "
Nhắc tới chuyện hôn sự Vệ Lâm Thanh không che giấu nổi niềm vui trong lòng, tức giận ban đầu hoàn toàn tan biến.
"Người một nhà? "
Hàn Nhất Dạ nghe tới đây ngu người luôn, gã khó hiểu nhìn mẫu thân mình sau hướng về phía Ngu Vĩnh Chương lại là ánh mắt sắc bén tràn ngập thù hằn:
"Là ngươi, ngươi đã nói gì với mẫu thân ta hả? "
Hàn Nhất Dạ vẫn kiêu ngạo đứng đó nhưng kiếm trong tay đã được người giữ chắc tùy thời cơ sẽ được vung lên chém người.
Ngu Vĩnh Chương cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, y kịch liệt lắc đầu cố gắng giải thích:
"Ta cũng đâu có biết! "
Ngu Vĩnh Chương từ khi bước vào Tĩnh vương phủ vẫn luôn giữ thái độ khiêm nhường nói với Vệ Lâm Thanh vài ba câu qua loa có lệ, tới khi bị người nhận ngọc bội cũng là người hỏi ta trả lời.

Chính xác hơn cả cuộc đối thoại đều là Vệ Lâm Thanh nói tất y chỉ đáp vài lời ngắn gọn còn chuyện người một nhà kia chính y cũng chẳng hiểu là chuyện gì đang xảy ra, y vội vã hỏi lại:
"Phu nhân! Vĩnh Chương thực sự không hiểu lời vừa rồi của người là có ý gì? "
Ngu Vĩnh Chương bộ dáng đoan chính, cẩn trọng cúi người làm cái đại lễ, ánh mắt mơ mơ hồ hồ nhìn Vệ Lâm Thanh.
Vệ Lâm Thanh nhìn thấy ánh mắt này của y bà mới nhận ra chính bản thân vẫn chưa giải thích rõ ràng với hai nam nhân nên mới khiến người rơi vào hiểu lầm như vậy.

Vì thế Vệ Lâm Thanh trong lòng mang theo cảm giác áy náy nhìn Ngu Vĩnh Chương, thấy nhi tử của mình vẫn còn kích động bà liền hận rèn sắt không thành thép cười gượng xin lỗi Ngu Vĩnh Chương trước tiên:
"Ngu công tử đừng để tâm tới lời hài tử nói là ta...!"
"Mẫu thân! Ta và hắn bằng tuổi nhau! "
Bị người coi như hài tử trước mặt kẻ thù không đội trời chung Hàn Nhất Dạ xấu hổ tới mức muốn độn thổ nhanh chóng phân trần lại, cắt ngang lời nữ nhân.

Nhưng Vệ Lâm Thanh chỉ thấy hành động này của gã thực lỗ mãng, càng cảm thấy xấu hổ trước mặt Ngu Vĩnh Chương hơn.
Ngu Vĩnh Chương lại chẳng có cảm giác gì, điều y quan tâm hiện tại là lời hồ ngôn kia của Vệ Lâm Thanh, y cẩn trọng nhìn nữ nhân đang không ngừng đưa ánh mắt về phía nhi tử của mình nhẹ giọng nhắc nhở bà:
"Phu nhân? "
Vệ Lâm Thanh lúc này mới sực tỉnh, nhớ tới chuyện chính sự bà đột nhiên có chút ngượng ngùng như không biết mở lời ra sao.

Cuối cùng bà dè dặt nhìn hai nam nhân, rất cẩn trọng nói cho họ biết tin động trời:
"Chuyện đó, ý của ta là sắp tới Ngu Gia cùng Tĩnh vương phủ sẽ kết giao với nhau, cùng đón hỷ sự! "
Nghe tới có hỷ sự hai nam nhân không hẹn mà cùng thất kinh, Hàn Nhất Dạ như gặp cú sốc lớn mà kinh ngạc nhìn mẫu thân gã riêng Ngu Vĩnh Chương tay chân đã sớm run rẩy đứng cũng không vững.

Vệ Lâm Thanh đây là muốn hai nhà liên hôn, bên Tĩnh vương phủ đương nhiên chỉ có Tĩnh vương gia Hàn Nhất Dạ vẫn chưa lập thê.

Còn bên Ngu Gia có hai người một là Ngu Trầm nổi danh ngang tàn, hai là Ngu Vĩnh An chẳng có mấy ai biết tới.

Hàn Nhất Dạ cứ ngỡ bản thân bị người ép hôn cưới tam tiểu thư Ngu Gia gã còn không thèm suy nghĩ đã ngay lập tức phản đối:
"Hỷ sự gì chứ? Con không cưới nữ nhân chua ngoa đó về làm vương phi đâu! "
Ngu Vĩnh Chương đang bị lời của Vệ Lâm Thanh doạ cho say sẩm mặt mày suýt ngã, lại nghe thấy lời bình phẩm của nam nhân về muội muội mình y có chút tức giận mà trừng gã.

Nhưng cũng nhờ thế mà Ngu Vĩnh Chương tỉnh táo hơn hẳn, y cẩn trọng suy nghĩ lại, xem xét từ lúc Vệ Lâm Thanh thấy tấm ngọc bội kia tới giờ miệng vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt hỏi thăm Ngu Vĩnh An.

Điều này chứng tỏ người mà bà nói tới là Ngu Vĩnh An chứ không phải Ngu Trầm.
Nhưng như vậy càng khiến Ngu Vĩnh Chương lo lắng hơn cả, Ngu Vĩnh An ở Ngu Phủ trừ y ra cũng chỉ có Tô Hành Ý thương yêu nếu muốn từ hôn xem ra cũng không khó.

Vấn đề ở đây là Vệ Lâm Thanh có cho mình một cái lời hứa từ hoàng đế trên cao kia, nữ nhân này tâm duyệt Ngu Vĩnh An như vậy xem chừng sẽ không từ mọi cách để xin một mối hôn sự trước mặt hoàng đế.

Đến lúc đó cho dù có là Tô Hành Ý ra mặt chỉ sợ cũng không giúp ích được gì.

Nếu người được chọn là tam muội muội nhà y thì dễ nói chuyện hơn rồi.

Dù sao nàng từ nhỏ đã hoạt bát nhanh lẹ, cũng là một nữ nhân thông minh lập được không ít công trạng cùng sự khen ngợi của hoàng đế.

Quan trọng nhất vẫn là trong tay nàng có giữ một kim bài miễn tử, cho dù có từ chối mối hôn sự kia xét về người về tình đều không bị thiệt.
Ngu Vĩnh Chương bị chuyện hỷ sự từ trên trời rớt xuống doạ cho thất kinh nhưng Vệ Lâm Thanh bên kia lại đặc biệt rất có tâm trạng, thấy nhi tử hiểu lầm cũng rất ý vị mà nói bóng gió:
"Nữ nhân gì ở đây? Người ta là một tiểu ca nhi khả ái! "
Vệ Lâm Thanh cười đến vui vẻ, Hàn Nhất Dạ lại chẳng mấy để tâm tới lời bà nói vẫn một mực phản đối:
"Con không quan tâm! Con chắc chắn sẽ không lấy người Ngu Gia! "
"Con...!"
"Phu nhân"
Mẫu tử Vệ Lâm Thanh giằng co kịch liệt hoàn toàn quên mất Ngu Vĩnh Chương vẫn còn đứng bên cạnh.

Phải đến khi y lên tiếng họ mới chú ý tới thấy y khuân mặt xanh xao tái mét, hơi thở yếu nhược liền có chút nghi hoặc có phải y bị bệnh hay không nhưng chưa đợi Vệ Lâm Thanh lên tiếng hỏi thăm Ngu Vĩnh Chương đã nghiêm túc nói tiếp:
"Vĩnh Chương xin mạo muội hỏi một câu, hỷ sự hai nhà từ đâu mà thành? Ta nhớ đệ đệ ta rất ít khi ra ngoài có lẽ sẽ không cùng Tĩnh vương có can hệ gì cả! "
Ánh mắt Ngu Vĩnh Chương mang theo vài tia rét lạnh hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ câu lệ vừa rồi.

Vệ Lâm Thanh lần đầu tiên đối diện với ánh mắt như vậy liền có chút ngơ người nhưng Hàn Nhất Dạ thì khác.

Gã thấy Ngu Vĩnh Chương quay trở về bộ dáng thường ngày liền cho rằng y cuối cùng cũng không diễn được nữa nên mới lật bài ngửa, gã thấy thế liền cười khinh, không một chút e ngại đối lại ánh mắt lạnh băng kia của y, kiên nghị nói:
"Can hệ gì sao? Đúng rồi đấy! Ngu Gia cùng Tĩnh vương ta vốn không có can hệ thế nên đồ mà các ngươi muốn ta cũng không có trách nhiệm phải giao ra, đúng không? "
Ngu Vĩnh Chương bị vặn hỏi ngược lại tới sững người, y vốn không có ý đó.

Y chỉ là muốn biết đệ đệ mình cùng Vệ Lâm Thanh từ khi nào có cơ duyên gặp mặt làm quen mà khiến người tâm duyệt hắn như vậy dù sao nữ nhân này cũng nổi tiếng cao lãnh khó gần, rất ít khi cùng người khác giao hảo.

Chưa kể nữ nhân cũng rất thương yêu nhi tử của mình vậy thì rốt cuộc phải qua lại thân thiết như thế nào mới khiến Vệ Lâm Thanh không màng sự phản đối của Hàn Nhất Dạ một mực muốn tổ chức hôn sự.
Với lại Ngu Vĩnh An có đồng ý mối hôn sự này hay không?
Nghĩ tới đây đột nhiên Ngu Vĩnh Chương lại nhớ tới hồ Bán Nguyệt ngày đó, nghi ngờ có phải hay không hai người đã có gian tình từ trước.

Nhưng nghe cách nói kia của Hàn Nhất Dạ lại giống như không hề biết chuyện ngày đó, lẫn người tên Ngu Vĩnh An nếu không Tĩnh vương chắc chắn cũng không thể bỏ mặc Ngu Vĩnh An bị người độc chết như này.
Ngu Vĩnh Chương rơi vào một hồi rối rắm không biết phải làm sao, thấy y im lặng không nói gì, sắc mặt còn tệ hơn so với ban nãy nội tâm Hàn Nhất Dạ dâng lên một cỗ cảm xúc hả hê thoả mãn khi có thể có thể vạch trần lời nói dối của nam nhân.
Tới đây Hàn Nhất Dạ càng nhìn thấy Ngu Vĩnh Chương càng không vừa mắt, không tiếc ra lệnh đuổi người đi:
"Người đâu! Tiễn khách! "
"Vâng"
Tên gia đinh nghe lệnh tiến lên thủ thế mời Ngu Vĩnh Chương rời đi, Ngu Vĩnh Chương thấy vậy liền biết một lần tới thăm vội vã này của bản thân không thu hoạch được gì.

Bất quá đúng như trong dự tính bảo vật trao đổi bằng mạng người khó lấy hơn bất cứ thứ gì trên cõi đời này.

Thế nên Ngu Vĩnh Chương cũng chỉ có thể thở dài mệt mỏi, khuân mặt mang theo vẻ mất mát cùng gia đinh rời đi.
Nhưng y mới bước được vài bước đã nghe thấy nữ nhân phía sau cất giọng lạnh lẽo:
"Ta còn đứng ở đây ai cho phép các ngươi đuổi người đi? "
"Mẫu thân! Người này từ trước tới nay chỉ biết lừa gạt người! Lời hắn nói ra chẳng có điểm nào đáng tin cả! Hôn sự kia chắc chắn là hắn cố ý bẫy người...!"
Hàn Nhất Dạ đổ hết tội lên người Ngu Vĩnh Chương, đứng một bên kiên nhẫn cố giải thích cho mẫu thân gã hiểu nhưng gã còn chưa nói hết lại bị tiếng nạt của nữ nhân doạ cho thất kinh:
"HÀN NHẤT DẠ! Con im miệng lại cho ta"
Suốt hơn 18 năm qua đây là lần đầu tiên Vệ Lâm Thanh nặng lời với nhi tử của mình như vậy.

Từ khi Hàn Nhất Dạ được sinh ra đã luôn được phụ mẫu nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, ngay cả một lời trách phạt cũng chưa từng nói.

Sau khi Tĩnh lão vương gia mất, Vệ Lâm Thanh càng rơi vào đau khổ, sầu tư mà Hàn Nhất Dạ khi trưởng thành thực giống với phụ thân gã tới 9 phần ngay cả Vệ Lâm Thanh khi nhìn thấy dung mạo của nhi tử cũng nhầm lẫn, không nhịn được mà nhớ tới người phu quân quá cố.

Cũng chính vì thế yêu thương của bà không chỉ có sủng nịnh còn là nâng niu, trân trọng như sợ một ngày nào đó Hàn Nhất Dạ cũng sẽ biến mất.

Hơn 3 năm qua, Vệ Lâm Thanh vẫn chưa thoát khỏi cái bóng mà Tĩnh lão vương gia để lại trên người nhi tử của mình, ngay cả khi gã đã đeo mạn che mặt, che giấu đi dung mạo tương đồng kia thì Vệ Lâm Thanh vẫn nhìn gã bằng ánh mắt mang theo vài phần mất mát, buồn bã.

Còn hiện tại ánh mắt của bà nhìn Hàn Nhất Dạ không chỉ mang theo lo sợ mà còn xen lẫn vài phần lạnh lẽo khiến chính gã cũng phải nghi hoặc lại có chút thất thần không biết phải làm sao.
Nhưng lời quát mắng của Vệ Lâm Thanh cũng phần nào giúp gã lấy lại bình tĩnh.
Gã khẽ hừ lạnh một tiếng, nghiêng mặt sang một bên tỏ vẻ các người muốn làm gì thì làm gã không thèm quan tâm nữa.

Vệ Lâm Thanh cũng chỉ biết thở ra một cách mệt mỏi, mặt hơi cúi xuống, tay đưa lên day day mi tâm lại như che giấu đi tia phức tạp nơi đáy mắt.

Song ngẩng đầu lên bà gượng cười níu giữ Ngu Vĩnh Chương quay lại:
"Ngu công tử! Chuyện này là ta không rõ ràng từ trước mới khiến người hiểu lầm! "
Dáng vẻ khẩn khoản chân thành của Vệ Lâm Thanh rơi vào đáy mắt Ngu Vĩnh Chương kéo theo nghi hoặc của y càng dâng cao.

Chỉ thấy Vệ Lâm Thanh đưa ngọc bội trong tay ra trước mặt Ngu Vĩnh Chương, dè dặt nói:
"Đây cũng chính là tín vật mà A Túc đưa cho ta, bên trên chính là tên của Tiểu Lục! "
Nói xong bà quay sang phía nhi tử giơ tay ra trước mặt gã, Hàn Nhất Dạ nghi hoặc nhìn lòng bàn tay của nữ nhân một hồi lại nhìn sang ngọc bội trong tay bà cũng coi như đã hiểu được nội hàm bên trong tới 7 phần nhưng gã vẫn như cũ, không chịu động.

Vệ Lâm Thanh ra hiệu cho nhi tử đem nửa miếng ngọc bội còn lại ra nhưng kết quả chờ mãi thấy người vẫn không có ý động thân ngược lại còn ra vẻ không biết gì liền hận rèn sắt không thành thép, nụ cười bên môi nữ nhân có chút gượng gạo nhìn nam tử song quay lại tức giận trừng nhi tử nhà mình.
"Con còn không mau lấy ra? "
Vệ Lâm Thanh lấy âm điệu mà chỉ hai người nghe được nói với Hàn Nhất Dạ nhưng gã cũng chỉ nhìn mẫu thân mình một cái song quay người lại tỏ ý không phục.
Vệ Lâm Thanh tức tới nghiến răng nghiến lợi nhưng nhìn nam tử bên kia vẫn chỉ có thể gượng cười.

Ngu Vĩnh Chương nhìn đôi mẫu tử nhà kia thì thầm to nhỏ lại nổi lên suy nghĩ có phải hay không nhận nhầm người.

Bởi theo những gì y biết nhị di nương nhà y tên là Tầm Tước dường như không có liên can mấy tới người tên A Túc với lại ngọc bội này là nhặt được ở sân viện tử của Ngu Vĩnh An rất có thể là của một gia đinh hay nữ tỳ nào đó đánh rơi.

Ngu Vĩnh Chương hiện tại mới nhận ra là tự y đơn phương nói vật là của Ngu Vĩnh An chứ không hề có bằng chứng xác thực vậy nên rất có thể người mà Vệ Lâm Thanh cần tìm không phải là đệ đệ y.

Ngu Vĩnh Chương cảm thấy mọi chuyện đang dần đi quá xa muốn lên tiếng nói ra sự thật nhưng lại không biết mở lời làm sao.
Đúng lúc này Vệ Lâm Thanh cũng không nhẫn nhịn nhi tử của mình được nữa mà tự thân vận động, đưa tay vào trong vạt áo gã lấy vật ra.

Hàn Nhất Dạ thấy mẫu thân kiên quyết như vậy cũng lười phản kháng dù sao gã cũng không cưới.
Lấy được vật Vệ Lâm Thanh vui vẻ cười nói với Ngu Vĩnh Chương:
"Ngu công tử! Ngươi nhìn xem, đích xác là một đôi! "
Vệ Lâm Thanh ghép hai mảnh ngọc bội lại với nhau đưa chúng trở về nguyên trạng vốn có, nhìn thấy ngọc bội thành hình rõ ràng nội tâm Ngu Vĩnh Chương áy náy không thôi không dám nhìn thẳng mặt nữ nhân.
"A! Đúng rồi! Ban nãy Ngu công tử có nói Lục Nhi ở nhà bị thương nặng phải không? "
Vệ Lâm Thanh lúc này mới nhớ tới Ngu Vĩnh An, bà lo lắng hỏi lại nhưng Ngu Vĩnh Chương lại chẳng đáp lời.

Nữ nhân vì hỷ sự đột nhiên tới quá đỗi vui mừng mà không nhận ra nam nhân có điểm gì khác biệt nội tâm đặc biệt lo lắng cho Ngu Vĩnh An ở Ngu Phủ, nhanh chóng ra lệnh cho đám hạ nhân gần đó:
"Người đâu! Mau lấy Hoả Linh Tây Chí ra đây, nhanh lên! "
"Không được! "
Vệ Lâm Thanh gấp gáp kêu người mang bảo vật tới nhưng bà vừa nói xong Hàn Nhất Dạ đã nhanh chóng lên tiếng ngăn cản, đám hạ nhân vì sợ uy áp của gã mà ngay cả chân cũng không dám động cứ đứng yên một chỗ hết nhìn Hàn Nhất Dạ lại nhìn Vệ Lâm Thanh xem xem nên nghe theo người nào.
"Còn không mau đi? "
Thấy người không động Vệ Lâm Thanh phá lệ toả ra hàn khí uy hiếp hạ nhân, tên đó thấy thế sợ hãi không dám chậm trễ, đáp một tiếng vâng rồi nhanh chân chạy đi lấy đồ.
Nội tâm Vệ Lâm Thanh lúc này khoan khoái hơn hẳn song nữ nhân vẫn quay qua trách mắng nhi tử của mình:
"Còn con nữa! Đây là cứu túc phụ của con không được tiếc! " - Quay qua Ngu Vĩnh Chương lại là một mặt vui vẻ, hớn hở - "Ngu công tử, chờ một chút vật sẽ tới ngay! Lục Nhi được cứu xong hôn sự này cũng coi như đã quyết! "
Nói xong nữ nhân cười đến vui vẻ riêng Ngu Vĩnh Chương đã sớm rối như tơ vò.

Chuyện ngọc bội của ai còn chưa làm rõ điều này khiến y có cảm giác bản thân đây là đang lừa gạt người nhưng khi thấy nữ nhân dễ dàng lấy Hoả Linh Tây Chí ra như vậy nội tâm Ngu Vĩnh Chương liền dao động.

Y không phải chính nhân quân tử, Ngu Vĩnh Chương tự hiểu bản thân nhưng y cũng chẳng phải hạng tiểu nhân hèn hạ, y chỉ là cần có chút thủ đoạn để đối phó với những kẻ trong hoàng cung kia chưa từng nghĩ tới sẽ lừa gạt nữ nhân.

Có điều Ngu Vĩnh An thân mang kịch độc nếu không có Hoả Linh Tây Chí chắc chắn sẽ không giữ được mạng.
Nội tâm Ngu Vĩnh Chương không ngừng giằng xé giữa mạng người cùng phẩm hạnh đạo đức nhưng hiển nhiên y lựa chọn vế trước tiên.
Hoả Linh Tây Chí được mang ra, Ngu Vĩnh Chương cảm thấy áy náy nhiều hơn là xúc động.

Y thấy nếu bản thân cứ nhận không như vậy thực sự không ra làm sao cả.
"Đa tạ phu nhân ra tay cứu giúp! Vừa hay Vĩnh Chương có một phần đại lễ nhỏ mong phu nhân nhận giúp cho! "
Ngu Vĩnh Chương nghiêm chỉnh hành lễ lại lấy từ trong tay áo một tập giấy dày cộm, tất cả đều là khế ước của các cửa hàng vải, tơ lụa cùng trang sức cũng như kho gạo của Ngu Gia, đa số đều là do y tiếp quản.

Vệ Lâm Thanh nhìn qua một lượt ban đầu bà còn ngơ ngác sau nữ nhân nghĩ tới điều gì liền cười rạng rỡ, tiến tới đỡ Ngu Vĩnh Chương đứng thẳng dậy, từ tốn nói:
"Không cần! Không cần! Của hồi môn như vậy quá lớn rồi! "
Ngu Vĩnh Chương có chút đơ người không nghĩ tới nữ nhân lại hiểu lầm như vậy liền nhanh chóng giải thích:
"Ý của Vĩnh Chương không phải vậy! Bảo vật này quá đáng giá Ngu Gia không dám nhận không, một phần đại lễ này là muốn cảm tạ ơn cứu người của Tĩnh vương cũng như phu nhân.

Còn về hôn sự...!việc này vẫn nên để trưởng bối trong nhà quyết định Vĩnh Chương là tiểu bối không dám tùy tiện can dự! "
"Ha! Ngươi đây là lấy vật xong liền muốn phủi sạch quan hệ sao? "
Hàn Nhất Dạ vốn đang ấm ức chuyện bị người ép hôn nay nghe thấy lời Ngu Vĩnh Chương nói liền tức không chịu được.

Hoả Linh Tây Chí là dược liệu quý hiếm lấy mạng người đổi về so với mấy cái khế ước đất này chính là không xứng.

Dù Hàn Nhất Dạ cũng chẳng tha thiết gì mối hôn sự này nhưng lời Ngu Vĩnh Chương nói cũng thật chói tai làm như Tĩnh vương phủ này ép cưới người trong khuê phòng kia không bằng.
Ngu Vĩnh Chương biết người trước mắt rất bài xích y cùng người Ngu Gia, dù không biết nguyên nhân vì sao nhưng hiện tại bản thân tới nhà người ta nhờ vả còn rất có thể đang lừa tình nghĩa của họ Ngu Vĩnh Chương cũng chẳng có mặt mũi nào phản bác chỉ cúi đầu sâu thêm chút, vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ kính trọng.
Vệ Lâm Thanh thấy vậy cũng không muốn làm khó y thêm nữa chỉ đành lùi một bước tiến một bước:
"Ngu công tử nói cũng rất đúng! Là ta không suy nghĩ chu toàn! Vậy vật ngươi cứ đem về cứu người trước còn về hôn sự ta sẽ bàn bạc với đại phu nhân sau! "
Nghe thấy nữ nhân nhắc tới Tô Hành Ý, Ngu Vĩnh Chương mới dám thở phào nhẹ nhõm, tâm tình theo đó buông lỏng hơn hẳn.
"Đa tạ phu nhân"
Ngu Vĩnh Chương đứng nghiêm chỉnh, nội tâm thấp thỏm nhận vật từ tay Vệ Lâm Thanh, ngọc bội cũng được người trả lại.

Cuối cùng y cũng chỉ tốn một canh giờ đã lấy được vật ở đây nhưng xét cả đi lẫn về cũng đã mất hai ngày trời.
Trên đường đi tới chính sảnh Ngu Vĩnh Chương siết chặt ngọc bội trong tay nghĩ tới bản thân phải hỏi Ngu Vĩnh An rõ ràng mọi chuyện không đợi tới khi mọi chuyện đi quá xa sẽ rất khó cưỡng cầu trở lại..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play