Triết dường như vẫn chưa nguôi giận, nó kề đoản đao sát với vết thương của Lý Thu Sinh, giọng trầm xuống tới đáng sợ:
"Ngươi thử thái độ như vậy với ngài ấy một lần nữa xem"
Tay nó cầm đoản đao khẽ động, Lý Thu Sinh có thể cảm nhận rõ cỗ lạnh lẽo của lưỡi đao kề trên cổ.
Đây là lần đầu tiên gã cảm nhận rõ cái chết đang đến gần như vậy.
Gã thật sự đã quên mất đám người trước mắt này không hề giống với đám tham quan tham sống sợ chết hay đám thương gia e sợ thế lực Lý Gia mà là những tên sát thủ máu lạnh giết người không chớp mắt.
Tài ăn nói cùng mối quan hệ rộng của gã thật sự rất có lợi để thực hiện mối sinh ý kia nên Lý Thu Sinh dường như đã quá tự cao về bản thân mà quên mất một điều hiển nhiên.
Đó là khi Ngu Vĩnh An mất đi một Lý Thu Sinh - là gã thì ngoài kia vẫn còn hàng trăm hàng ngàn Lý Thu Sinh khác đang chờ đợi được hắn trọng dụng.
Gã cũng chỉ là một cái cây bình thường giữa một rừng cây xanh tươi tốt, là một con kiến bé nhỏ trong cả tổ kiến lớn.
Chỉ là trong hàng trăm hàng ngàn người ngoài kia gã vô tình đứng ngay trước mặt Ngu Vĩnh An nên mới được hắn trọng dụng chứ ngay từ đầu gã đã chẳng có quyền gì mà lên mặt với hắn cả.
Lý Thu Sinh hiểu điều này nên cũng biết điều mà thu liễm lại không dám thể hiện trước mặt đám người này nữa.
Gã khẽ nuốt một ngụm nước bọt cơn đau tê dại ở cổ khiến gã tỉnh cả người, gã run rẩy, cố nói ra một câu hoàn chỉnh:
"Ư...!Ta...!không dám...!nữa...!"
Triết chẳng biết bộ mặt này của gã có bao nhiêu phần là thật nhưng nó vẫn thả người ra, thong dong mà đứng thẳng người dậy nhường chỗ cho Ngu Vĩnh An tới.
Đứng từ trên cao Ngu Vĩnh An kiêu ngạo nhìn người nằm trong vũng máu.
Phải nói kỹ thuật diễn xuất của Lý Thu Sinh rất tốt, dù có là Ngu đại ca sau khi hắc hoá, đã trải đời, nhìn thấu lòng người khi đứng trước một màn khóc lóc ỉ ôi vừa rồi của gã cũng sẽ bị lừa tới mấy phần.
Nếu không phải Ngu Vĩnh An đủ tỉnh táo chắc chắn sẽ bị con người này qua mặt ngay tắp lự.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại Triết ra tay hạ sát người cũng thật nhanh, rất chuẩn xác đến mức máu của Lý Thu Sinh vẫn còn chưa ngừng chảy.
Ngu Vĩnh An thấy vậy mi tâm nhíu chặt, chẳng nói chẳng rằng ném một tấm vải lên người gã, độc tê liệt gần như sắp hết tác dụng Lý Thu Sinh theo đó cũng có thể cử động được cánh tay.
Gã run rẩy tiếp lấy tấm vải mà đè lên vết thương ngăn máu ngừng chảy.
Đừng tưởng Ngu Vĩnh An nổi hứng thương người, cái ánh mắt khinh thường xen lẫn tia ghê tởm của hắn còn chẳng thèm che dấu mà nhìn Lý Thu Sinh vật vã nằm trên vũng máu tươi, hắn chỉ sợ máu gã chảy ra nhiều quá lại phiền người tới dọn dẹp còn chưa kể căn phòng sẽ ám mùi máu tanh tưởi nhỡ có người phát giác ra nói cho Tô Hành Ý biết chuyện này chỉ sợ cậu sẽ làm to chuyện này mất.
Vả lại một kẻ như Lý Thu Sinh vốn không xứng đáng lấy được lòng thương hại của người khác, cho dù là trước kia hay sau này vẫn vậy.
Lý Thu Sinh được Ngu Vĩnh An gọi là kẻ BẠI HOẠI không chỉ đơn giản ở việc gã kinh kẻ yếu, lấy lòng kẻ mạnh hay ham tiền tài vật chất mà gã còn là kẻ vong ân bội nghĩa, ác tâm ác nhân đúng chuẩn.
Bản chất Lý Thu Sinh là kẻ thù dai, bề ngoài như cẩu tử chạy theo người mạnh nhưng bên trong sớm đã ghi nhớ những lần bản thân bị người khinh miệt, sỉ nhục.
Chờ tới khi ôm được cây cao hơn gã liền trèo lên, sau đó quay ngược lại tàn nhẫn mà ném đá hòng bẻ gãy cây cũ.
Nên trước nay cho dù gã đã từng phản bội rất nhiều người nhưng vẫn an ổn sống tốt là vì những kẻ đó đều bị gã đạp xuống, phá hủy tất thảy những gì bọn họ có.
Cả Ngu gia kiếp trước cũng không thoát khỏi, dù Ngu Vĩnh Chương luôn tạo cơ hội và giúp đỡ gã nhưng tương lai sau khi ôm đùi nữ chính thành công gã liền quay lại gặm sạch Ngu gia không còn một mảnh xương.
Còn hại Tô Hành Ý mất mạng, khiến Ngu Vĩnh Chương bị gãy hai chân trở thành người tàn phế.
Nếu không phải Ngu Vĩnh An cùng Ngu Phước còn giữ lại một phần lực lượng Ngục Đảo có lẽ bọn họ cũng táng thân tại chỗ.
Ngu Vĩnh An biết bản thân cho dù có đối đãi với Lý Thu Sinh như vua như chúa cũng chẳng khiến gã cảm động hay nhân từ với hắn khi thấy lợi lộc cao hơn.
Sợ rằng khi nhân vật chính xuất hiện, nhận được sự bảo hộ từ hào quang của bọn họ Lý Thu Sinh sẽ chẳng do dự mà đạp hắn xuống nên Ngu Vĩnh An thấy thay vì mỗi ngày đều phải lơm lớp sống trong lo sợ một ngày nào đó bản thân sẽ bị gã trả thù thì chi bằng sử dụng cách đê tiện mà kiểm soát gã?
Ngu Vĩnh An cũng chẳng làm gì quá quắt đâu, hắn chỉ là cho Lý Thu Sinh một viên kẹo song đánh bại phòng tuyến tinh thần của gã bằng lời nói mà thôi.
Ví như để gã biết được công dụng của độc dược bất kỳ nào đó chẳng hạn.
"Đừng lo! Thứ độc này sẽ không phát tác ngay đâu dù sao ta cũng cần ngươi giúp ta làm việc ta sao có thể nhẫn tâm được! "
Giọng Ngu Vĩnh An thì thầm bên tai Lý Thu Sinh, âm điệu lạnh băng, chậm rãi hút người nghe giống như đang an ủi nhưng Lý Thu Sinh biết hắn đơn giản chỉ muốn trêu đùa gã.
Gã cảm thấy nhục nhã, bất lực, đuôi mắt ám lên tia thù hận nhưng gã cũng chỉ có thể nhẫn nhịn che giấu chúng đi chờ tới ngày phục thù.
Thấy Lý Thu Sinh vẫn cất giấu âm mưu trong người Ngu Vĩnh An cười lạnh, buông lời cảnh cáo:
"Nếu ngươi muốn sống mỗi tháng phải tới chỗ ta lấy thuốc giải để kiềm chế độc tính, chỉ cần ngươi không lấy một lần thì sang tháng sau da ngươi sẽ nổi mẩn đỏ, ngứa không ngừng.
Cho tới khi ngươi không nhịn được mà gãi, gãi tới tróc da tróc thịt...!"
"Tháng kế, trên người ngươi sẽ nổi lên những mụn nước lớn, cho tới khi nó căng ra và bùm mụn nước vỡ ra, miệng vết thương mưng mủ đau xót không ngừng...!Ngay cả phụ thân ngươi khi biết chuyện cũng sẽ không phán ra bệnh"
Lý Thu Sinh mặt càng lúc càng xanh đi, nước mắt trực trào rơi, gã sợ hãi cả người co rúm lại, khuân mặt tái mét, luôn miệng lẩm nhẩm:
"Không...!Không thể...!Hức...!"
Nhưng Ngu Vĩnh An càng nói càng hăng, hắn phấn khích cao giọng ngân nga:
"Hahaaa! Tháng tiếp nữa, giòi bọ sẽ từ miệng vết thương của ngươi mà bò lúc nhúc, ăn từ từ từng tấc da miếng thịt của ngươi sau đó nó sẽ chui sâu vào trong cơ thể gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của ngươi "
"Lý đại phu nghĩ thử xem quá trình đó có bao nhiêu thống khổ? "
"Thử hỏi xem phụ thân ngươi biết chuyện sẽ là biểu cảm như thế nào? "
"Không...!Đừng nói nữa mà...!"
Lý Thu Sinh thật sự không chịu nổi những lời này mà gào khóc kêu cha gọi mẹ.
Tuy Lý Thu Sinh là một kẻ kẻ ngạo mạn, đê tiện nhưng gã lại có hai điểm yếu chí mạng.
Một là sợ hình tượng của bản thân bị hủy trước mặt phụ thân gã.
Hai là gã chẳng có bản lĩnh khi gặp mấy loài động vật không xương sống, đôi khi nghĩ tới hình ảnh chúng cựa mình, bò lúc nhúc thôi cũng khiến gã sợ hãi tới mức phát khóc.
Chính vì thế Ngu Vĩnh An mới đặc biệt tặng gã loại độc dược có một không hai kia.
"Hahahha...!haha...!ha...!"
Đang đương sự Ngu Vĩnh An tự mãn, vui vẻ cười lớn trước trò đùa mà bản thân bày ra thì con chim sẻ mổ Lý Thu Sinh tự nhiên từ đâu bay tới đậu trên đầu gã.
Ngu Vĩnh An: Hử???
Những người còn lại: ....
Lý Thu Sinh cũng cảm nhận được có thứ gì đó đang động đậy trên đầu, nước mắt vốn còn đang chảy như nước suối lúc này cũng bị gã nuốt hết vào trong.
"Cái...!cái gì...!vậy? "
Đôi mắt Lý Thu Sinh lờ mờ nhìn lên trên cố gắng nhìn xem thứ đang trú ngự trên đầu mình là thứ gì nhưng hiển nhiên điều đó là không thể.
Nhìn về phía Ngu Vĩnh An, hắn cũng một mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Con chim sẻ kia đang quay lưng với hắn, còn liên tục nhảy loạn xạ trên đầu Lý Thu Sinh, hắn thật sự cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Á...!"
Chim sẻ quay đầu lại khiến Ngu Vĩnh An thất kinh mà hét lớn.
May sao hắn rất nhanh đã bình ổn lại, cũng nhanh tay che miệng lại trước khi hình tượng hoàn toàn mất hết.
Năm con người còn lại cũng ngớ người với cảnh này, nên nói con chim sẻ kia ngây thơ hay quá độc ác đây?
Lý Thu Sinh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, gã thấy đám người trước mắt mặt trắng bệch nhìn gã bằng ánh mắt thương tâm như gặp người sắp chết trái tim liền không khống chế được mà đập liên hồi.
Bỗng một cơn gió nhẹ vụt qua sống mũi gã, gã thấy một thứ gì đó bay ngang qua mặt, đậu lên nhân trung của gã.
Móng chim sẻ bấu chặt lấy ria mép khiến Lý Thu Sinh đau đớn nhưng nhờ đó gã mới lấy lại nhận thức nhìn rõ được tình cảnh trước mặt.
Thứ kia là một con chim sẻ? Trong mỏ nó...!có...!có CON SÂU
[......]
Lý Thu Sinh trợn trắng mắt nhìn con sâu lớn bị kẹt trong mỏ của chim sẻ nhỏ đang không ngừng đung đưa trước mắt gã, chưa đầy một cái chớp mắt gã đã ngất đi không chút động tĩnh.
Nhưng dường như chim sẻ nhỏ vẫn chưa chịu tha cho Lý Thu Sinh, nó quay người lại, khẩy khẩy môi gã, có ý định để con sâu lớn kia vào miệng Lý Thu Sinh.
Ngu Vĩnh An: Mé!!!
May sao trước khi sự việc đau lòng xảy ra Ngu Vĩnh An đã kịp bắt nó lại.
Hắn mạnh mẽ quay qua trừng Triết, cái trò khỉ này chỉ có thể do tên nhóc khốn khiếp đó bày ra thôi.
Triết chột dạ nhanh chóng quay mặt sang hướng khác để né tránh ánh mắt của hắn, tỏ vẻ bản thân không liên can.
Ngu Vĩnh An thấy vậy cũng lười trách nó nên cũng chỉ trừng mắt cảnh cáo nó trước sau đó thả con chim sẻ về với chủ.
Song quay lại với Lý Thu Sinh, hắn hai tay đưa lên che mũi nhìn dòng máu tanh tưởi của gã đang dần chảy tới bên chân.
Ánh mắt Ngu Vĩnh An trầm xuống lãnh đạm nhìn gã song vẫn có chút lúng túng không biết phải làm sao.
Hình như trò đùa này hơi quá trớn thì phải - Ngu Vĩnh An thầm nghĩ.
Hắn hắng giọng lấy lại tinh thần, không quan tâm người nằm trên đất còn tỉnh táo hay không hắn buông nhẹ ra mấy lời uy hiếp:
"Lý đại phu...!À không...!Hiện tại nên gọi ngươi là Lý đại nhân ngươi tốt nhất nên biết thân biết phận nếu không đừng trách ta độc ác...!"
Sau đó hắn cười xoà hướng Bố Đinh, Bố Hoả nói:
"Lý đại nhân vì dân cực nhọc làm việc cứu tế dẫn đến nhiễm phong hàn tạm thời sẽ ở lại Viên Viện nghỉ ngơi vài ngày.
Dịch Tây! Dịch Hồng! Mau đưa người về viện tử nghỉ ngơi"
"Vâng"
Hai anh em như lúc đưa Lý Thu Sinh tới mà đem gã đi, vừa hay Viên Viện ngay bên cạnh viện tử của Ngu Vĩnh An đi cũng chẳng mấy bước.
Vừa ra khỏi viện cùng lúc Ngu Phước lãnh lãnh đi tới nhíu mày nhìn một màn trước mắt.
.
"Ngươi...!Haiz...!Ngươi sao lại khác trước như vậy? Rõ ràng...!" Trước kia ngươi không có như vậy.
Ngu Phước bất lực trước sự thay đổi của Ngu Vĩnh An, lời phía sau lão cũng chẳng có tâm tình mà nói ra.
Ngu Vĩnh An vừa nghe liền hiểu ý đối phương nhưng hắn cũng đâu có sai là Lý Thu Sinh muốn tính kế hắn, hắn chỉ muốn doạ gã chút xíu ai ngờ gã yếu tới vậy chưa gì đã ngất xỉu.
Vả lại tội đồ thật sự nào phải hắn - Ngu Vĩnh An liếc xéo Triết.
Thở dài một cách nặng nhọc, hắn khi này mới ngừng hát, ánh mắt lạnh lẽo cũng ghim chặt trên cơ thể Ngu Phước.
Nếu đã hiểu nhầm vậy hắn chỉ đành thuận theo thôi vậy sau hắn lạnh giọng chất vấn đối phương:
"Đây không phải là điều người muốn sao, thúc thúc? "
"Từ khi ta tới Ngu gia hay cả cái chết của Tầm Tước không phải đều do người sao? Là người muốn ta trở nên như vậy mà! "
Từ khi Ngu Vĩnh An bước vào Ngu phủ cho dù ngoài sáng hay trong tối Ngu Phước cũng có thể cho người bảo vệ y.
Vậy mà suốt 7 năm vẫn là một mặt làm ngơ, thậm chí còn không đồng ý với yêu cầu gặp mặt của y, mặc y bị nhi nữ của lão hành hạ, đánh đập, chịu đủ mọi khinh nhờn.
Ngay cả Tầm Tước cũng vậy, chỉ một câu nói Hãy vì công tử nhà ngươi của lão liền bức nàng tự vẫn.
Hiện tại lại hỏi hắn vì sao lại khác với Ngu Vĩnh An của trước kia.
Cái đó còn không phải do lão mà ra sao?
Nhưng Ngu Vĩnh An cũng lười hỏi, nếu có hỏi Ngu Phước cũng sẽ lấy cái lý do biện hộ cho hành động này của lão là...
"Tất cả là vì con thôi, An Nhi! "
Ngu Vĩnh An cười lạnh tỏ vẻ khinh thường.
Lời biện hộ thật hay.
Nếu Ngu Phước không nói lời đó ra với ánh mắt chân thành, khẩn thiết xen lẫn buồn bã có lẽ hắn đã nghĩ do cha hắn giết nghĩa huynh của lão nên lão mới cố tình làm vậy để trả thù.
Hắn thật sự không hiểu, rốt cuộc Ngu Phước muốn gì ở Ngu Vĩnh An chứ? Lẽ nào phải làm tới bước đường đó chỉ để để ép y kế thừa vị trí đảo chủ Ngục Đảo sao? Nếu thật sự là vậy thì suy nghĩ của lão cũng thật bệnh hoạn.
Ai đời lại vì muốn Ngu Vĩnh An học cách trưởng thành liền mặc kệ y không bảo vệ? Mặc kệ hiểu lầm giữa y và Ngu Trầm, đưa Lý Thu Sinh theo hầu nàng ta đưa mối quan hệ giữa y và nàng càng trở nên bế tắc để nuôi thù hận trong lòng y? Bức chết Tầm Tước là muốn y buông bỏ tình cảm trở nên tàn nhẫn?
Rõ ràng đó không phải là cách mà một con người bình thường nên làm.
Ngu Vĩnh An tặc lưỡi, hắn quên mất Ngu Phước không phải là người bình thường, nhìn cái bản mặt lão liền biết.
Ngu Vĩnh An ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Ngu Phước, phất tay ra lệnh cho ba người phía sau rời đi.
Ba bóng đen nghe lệnh vụt đi để lại không gian cho hai người Ngu Phước cùng Ngu Vĩnh An.
Hắn ngồi thẳng lưng tiện tay châm trà, giọng vẫn lạnh lùng như trước:
"Thật tiếc, ta không phải Ngu Vĩnh An ngươi sau này cũng không cần vì ta nữa"
Con ngươi Ngu Phước khẽ dao động song ánh mắt lão cũng dần an tĩnh trở lại, khuân mặt lão biến hoá sang vẻ thấu hiểu tất cả, nhỏ tiếng thì thầm:
"Quả nhiên là vậy"
Ngu Vĩnh An vừa rồi chỉ đơn giản là diễn theo mạch cảm xúc của Ngu Vĩnh An để qua mặt ba người kia (Bạch, Khôi, Triết) chứ thật chất cũng chẳng có ý gì.
Dù sao đây cũng là thế giới trong tiểu thuyết, quá khứ đau thương cũng là tiền đề để tạo ra một nhân vật phản diện tiêu chuẩn.
Chưa kể Ngu Vĩnh An kiếp trước làm không ít chuyện với Ngu gia và Ngục Đảo như vậy cũng coi như là ân oán thù hận đã trả hết, hắn cũng chẳng có lý do gì mà làm khó Ngu Phước.
À không, có đấy! Cái bản mặt chết tiệt kia của gã vừa vặn đã cho hắn một lý do.
Ngu Phước nghiêm mặt chìm trong suy tư không để ý tới Ngu Vĩnh An đang trợn trắng mắt, môi nhếch lên khinh thường nhìn lão.
Đến khi lão ngẩng đầu lên hắn đã quay trở lại bộ dạng đoan chính ban đầu.
Lão nhìn Ngu Vĩnh An một lúc lâu song mới ngập ngừng hỏi:
"Ngươi...!cùng Tô - Trác Thành từ một chỗ tới? "
Ngu Vĩnh An cười xoà, ánh mắt thâm ý như tán thành câu hỏi của lão.
Biết được sự thật nội tâm căng chặt của Ngu Phước dần được thả lỏng, lão thở phào một hơi thoải mái như trút bỏ được mọi gánh nặng.
Ngày trước Tô Hành Ý từng nói với Ngu Phước việc bản thân từ một nơi khác tới, giống như linh hồn nhập xác vậy.
Còn nói bản thân không phải là Tô Hành Ý mà lão biết, nói tên thật của cậu là Trác Thành.
Việc vô lý như vậy lão đương nhiên không tin tưởng nhưng thật sự có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra sau ngày thành hôn của lão.
Ví như Tô Hành Ý từ một vị công tử yếu đuối ngay đêm động phòng lại thể hiện sát ý muốn giết chết lão, tính cách cũng trở nên ngang ngược, hay cáu giận.
Đặc biệt còn làm ra mấy mối sinh ý rất lạ, còn biết cách nuôi dưỡng và sử dụng mấy loài cây lạ không có trong sách viết.
Cho dù niềm tin có vững thế nào thì khi đối diện với một màn này nội tâm Ngu Phước không khỏi có chút dao động trước lời Tô Hành Ý từng nói.
Đến khi Ngu Vĩnh An và Tô Hành Ý bí mật nói chuyện với nhau sau cả hai lại như tri kỷ lâu ngày gặp lại thân thiết vô cùng.
Tính cách Ngu Vĩnh An thay đổi không kém khiến cho nghi hoặc trong lòng Ngu Phước càng lớn dần cuối cùng lão vẫn không nhẫn được mới tới chỗ hắn hỏi chuyện.
Không nghĩ tới lời Tô Hành Ý nói năm đó là sự thật nhưng khi đó cậu không quá tin tưởng Ngu Phước nên chỉ đơn giản nói thân phận thật ra còn kiếp trước cậu sống thế nào hay vì sao mới tới đã muốn giết lão cũng không nói.
Nên khi biết Ngu Vĩnh An cùng Tô Hành Ý tới từ một nơi lão không nhịn được mà có chút tò mò hỏi:
"A Thành ở đó đã hận một kẻ nào đó giống ta, phải không? "
Ngu Vĩnh An mi tâm nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu, tay châm trà cũng khựng lại, hắn bực bội buông ấm trà xuống, cáu gắt nói:
"Đừng gọi em ấy là A Thành bằng cái bản mặt đó của ngươi"
Khuôn mặt Ngu Phước tỏ vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Ngu Vĩnh An lại phản ứng mạnh mẽ tới vậy.
Mi tâm lão vừa thả lỏng lại nhíu chặt lại một lần nữa, giọng có chút khó chịu hỏi:
"Mối quan hệ giữa ngươi cùng em ấy là như thế nào? "
Nếu không có mối quan hệ thân thiết đã không quan tâm nhau tới vậy.
Ngu Phước có cảm giác Ngu Vĩnh An biết hết tất cả mọi thứ liên quan tới Trác Thành.
Điều này khiến gã khó chịu, ai mà có thể bình tĩnh khi túc phụ của bản thân lại có mối quan hệ bí mật với một nam nhân khác, dù có là ca nhi cũng không được.
"Ha! Nói sao nhỉ? " - Ngu Vĩnh An cười khẩy, bộ dạng ngả ngớn thấy ghét - "Tình nhân cũ chăng? "
"Cái gì? "
"Là tình nhân cũ đó! Lẽ nào ngươi nghĩ kiếp trước ta là ca nhi sao? Ở nơi đó của ta không có ca nhi chỉ có nam nhân cùng nữ nhân nên...!"
Ngu Vĩnh An một mặt nhởn nhơ trêu đùa mặc cho khuôn mặt Ngu Phước sớm đã đen lại, răng nghiến chặt kêu lên từng tiếng "ken két" nhức tai.
Hắn còn chưa kịp nói hết tay áo lão đã loé lên ánh đỏ.
Hai đầu Huyền Xà từ đâu chui ra suýt chút nữa là vồ lên người hắn doạ hắn sợ tới mức ngã ngửa ra sau.
"Ấy bình tĩnh...!bình tĩnh...!Ta chỉ đùa chút thôi mà!"
Hắn xoắn suýt giải thích, đùa tý làm gì mà căng, ai bảo Ngu Phước cứ làm bộ mặt như đưa đám trước mặt hắn làm gì.
Nhìn cái bộ mặt đó của lão khiến hắn nhớ tới tên khốn kiếp trước, chẳng tự nhiên chút nào.
Tốt nhất vẫn là cứ thoải mái nói chuyện cho thoả lòng nhau.
Nhưng lời Ngu Vĩnh An nói không phải không có căn cứ.
"Kiếp trước Thành Thành chỉ tỏ tình ta thôi à"
Huyền Xà theo lệnh Ngu Phước quay về tay áo lão nhưng chưa vào hẳn tay áo đã bị câu nói của Ngu Vĩnh An làm cho quay lại.
"Nhưng ta từ chối rồi"
Huyền Xà quay lại tay áo.
Nghe lời này Ngu Phước mới tĩnh tâm lại, bên cạnh Tô Hành Ý hơn 20 năm lão biết rõ tỏ tình là cái thứ quỷ gì.
Không nghĩ tới cậu lại thích một người như Ngu Vĩnh An, Ngu Phước cười khẩy, xin để lão nhìn hắn bằng một ánh mắt khinh bỉ.
Nhưng Ngu Vĩnh An vẫn chưa thoả chí, hắn ôm mặt vờ xấu hổ, vô sỉ nói lớn:
"Ta cùng em ấy trở thành tri kỷ, tình cảm thắm thiết vô cùng, ngày ngày đều ở bên nhau"
Huyền Xà mệt mỏi chậm rãi trườn ra, được nửa đường lại bị lời tiếp theo của Ngu Vĩnh An làm cho quay lại.
"Chính vì bên nhau quá lâu nên sau này em ấy dần ghét tính của ta, chúng ta trở thành tỷ muội.
Sau đó Thành Thành mất, ta 2 năm sau cũng đi theo tới đây" - Ngu Vĩnh An một mặt ỉu xìu, chân thành kể lại.
Ngu Phước tặc lưỡi, trên trán gân xanh nổi lên, miễn cưỡng ép ra một nụ cười đầy thân thiện .
Khuôn mặt lão chẳng mấy thiện chí mà hỏi:
"Vậy kiếp trước Trác Thành là người như thế nào? "
"Sống ra sao? "
"Gặp ai? "
"Vì sao em ấy lại đối với ta thù địch như vậy? "
[ ...!]
Đối mặt với cả núi câu hỏi như thế Ngu Vĩnh An vẫn rất bình thản mà nhấp một ngụm trà.
Hắn rất vui vẻ thưởng thức, một mặt coi Ngu Phước như không khí mà phớt lờ câu hỏi của lão càng khiến lão tức tối hơn.
Lão cất cao giọng uy hiếp:
"Ngươi còn không mau nói thì...!thì cẩn thận ta đó...!"
Càng nói giọng Ngu Phước càng nhỏ đi, uy thế cũng theo đó mà giảm.
Lão như nhớ tới điều gì mà bĩu môi ấm ức khiến cho Ngu Vĩnh An ngồi một bên nhìn thấy cảnh này nổi hết cả da gà.
Hắn cuối cùng vẫn là nhẫn không được lên tiếng trước.
"Haiz! " - Ngu Vĩnh An thở dài buông ly trà xuống có ý tốt nhắc nhở - "Ngươi tốt nhất không nên hiếu kỳ, nếu không sẽ hối hận đó! "
Ngu Vĩnh An thật sự đưa Ngu Phước quay lại với hiện thực, mi tâm lão ngay lập tức nhíu chặt, cảm thấy lời Ngu Vĩnh An nói quá vô lý.
Lão đường đường là sát thủ đứng đầu của Ngục Đảo, chưa có ai hay bất cứ thứ gì khiến lão phải hối hận cả.
Vì thế Ngu phước rất tự tin vào bản thân, tự mãn nói:
"Ta từ trước tới nay chưa biết hối hận là gì "
"Ngươi mau nói đi"
- Một lúc sau -
Cánh cửa phòng của Ngu Vĩnh An mở ra, Ngu Phước như một cái xác khô héo phờ phạc đi ra ngoài.
Đám hạ nhân có ảo tưởng nhìn thấy lão toàn thân trắng bệch, lả lướt như hồn ma, còn luôn miệng lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
Hai anh em Bố Đinh, Bố Hoả vừa hay mới quay trở lại sau khi sắp xếp xong cho Lý Thu Sinh, nhìn Ngu Phước lờ đờ đi qua, em trai Bố Hoả không nhịn được hỏi:
"Ca, không phải hắn vẫn đang bị cấm vào phủ sao? Chúng ta có lên lôi người ra ngoài trước khi đại phu nhân phát hiện ra không? "
"Mặc kệ đi" - Anh trai Bố Đinh trầm ngâm nhìn bóng lưng Ngu Phước một lúc lâu mới lạnh lùng quay người rời đi.
Em trai Bố Hoả nhún vai tỏ ý đồng thuận đi theo sau.
Nhưng hai vị đại ca này lại không biết đây là quyết định sai lầm nhất cuộc đời họ.
Nhất là em trai Bố Hoả.
Tối nay cả hai anh em đều sẽ hối hận.
____ Góc Xàm ____
Huyền Xà anh: Bỗng dưng muốn cắn chết hai tên này ghê.
Dám trêu đùa anh em chúng ta.
Huyền Xà em: Anh trai bớt giận! Làm xà ai lại ác vậy.
Về méc mẫu thân nuốt hai tên đó vào bụng cho nhanh.
Ngu Phước: Ta là chủ tụi bay đó! Có tin ta cắt bữa đêm hay không?
Anh em Huyền Xà - Ờ! Chắc tụi này cần - Lạnh lùng xà các kiểu..