Sau khi rời khỏi nhà Duy, tôi và Thảo Nguyên cùng đến gặp chú Ân.
Chúng tôi ngồi xe bus đi đến rìa thành phố Huy Vũ, nơi tiếp giáp với huyện 1[1].
[1] Trong vũ trụ Eden (vũ trụ riêng của tác giả) tất cả các huyện đều được đặt cùng một tên với tỉnh, đánh số từ 1 đến N.
- Ví dụ: Huy Vũ 1, Huy Vũ 2...!
Giữa một vùng đồng bằng hoang vắng, căn biệt thự màu đen tuyền chễm chệ giống như một tòa lâu đài, bề ngoài có vẻ khá cổ kính nhưng lại không hề bị lỗi thời.
Trước cửa có một khoảng sân rất lớn, đàn chó đắt tiền đang nô đùa với nhau sủa vang ầm ĩ.
Tôi nhận ra cỏ trong sân mọc rất đều và đẹp, chắc hẳn chú ấy còn thuê cả một đội ngũ chăm sóc phía sau.
Nhưng tôi đã lầm, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này nên cứ ngỡ nhà chú ấy phải rất đông người.
Cho đến khi cánh cổng khổng lồ trước mắt tự động mở ra, tôi và Thảo Nguyên cùng tiến vào trong, cả một căn nhà rộng lớn đến vậy mà tuyệt nhiên không một bóng người.
Điều này kỳ lạ đến mức khiến cho "tảng băng" Thảo Nguyên cũng phải thắc mắc.
Từ trên chiếc cầu thang rộng bằng cả một con đường quốc lộ, người đàn ông mặc quần dài, áo thun ngắn tay đang bước xuống, chú ấy trông vẫn còn rất trẻ, có lẽ trẻ hơn bố tôi rất nhiều.
Đây chính là chú Ân.
Gương mặt chú vẫn y nguyên như lần cuối tôi gặp chú vào hai năm trước, cặp lông mày đen dày, đôi mắt sáng, sống mũi thẳng, tuy là không đẹp bằng các siêu mẫu hàng đầu nhưng chắc chắn cũng phải ngang cơ tốp diễn viên.
Đến cả Thảo Nguyên cũng phải đứng hình trước vẻ điển trai của người đàn ông độc thân đã ngoài ba mươi.
"Lâu lắm không gặp, Minh Vũ.
Cháu dạo này thế nào?"
"Vẫn vậy, cháu vẫn bị đám Mystic bám riết không buông."
"Mystic?" Chú Ân nhíu mày nhìn tôi.
Thảo Nguyên lập tức giải thích.
"Là cái tên cháu đặt cho những hiện tượng thần bí."
Chú Ân nhìn Thảo Nguyên một lượt từ đầu đến chân rồi khẽ mỉm cười.
"Cháu hẳn là Thảo Nguyên?"
Cả tôi và cô ta cùng ngạc nhiên, mặc dù chú Ân biết đến sự tồn tại của cô ta, nhưng chắc chắn là chú ấy chưa từng gặp cô ta lần nào.
Có lẽ vì thấy tôi và Thảo Nguyên đứng ngẩn người ra nên chú vội vàng giải thích.
"À, đừng ngạc nhiên đến thế.
Cái này dễ đoán mà, làm gì còn cô gái nào khác ngoài cháu biết đến những hiện tượng thần bí này đâu."
"Ra vậy." Thảo Nguyên gật đầu.
Tôi nhìn chú Ân rồi chìa ra cuốn sổ tay còn đang viết dang dở của Thảo Nguyên, nhưng đột nhiên bị cô ta ngăn lại.
"Dùng cái này đi." Thảo Nguyên lấy ra một cuốn sổ mới với bìa được làm bằng da cao cấp, mặt trước có đề tên "Hồ Sơ Bóng Tối PV."
Chú Ân cầm lấy cuốn sổ lật giở vài trang rồi nói: "Các cháu định tạo ra một tập hồ sơ ghi chép về những chu...!về những Mystic đấy à?"
"Vâng." Thảo Nguyên gật đầu không chút do dự.
Mặc dù tôi là người đã đặt cái tên "hồ sơ" cho cuốn sổ, nhưng thực ra tôi chưa hề nghĩ đến điều này.
Chú Ân gấp cuốn sổ lại, rồi dẫn cả hai chúng tôi đi lên tầng hai.
Tôi và Thảo Nguyên nhanh chóng bị choáng ngợp trước dãy hành lang vô cùng rộng lớn, mỗi một bên tường của các mặt đối diện đều treo rất nhiều tranh ảnh đắt tiền, có tổng cộng là ba mươi căn phòng tính cả hai hướng.
"Nhà chú sang trọng thật đấy." Tôi không nhịn nổi nói một câu.
Chú Ân mỉm cười, đáp: "Trước đây nó là nhà của ông chú, vì không còn ai ở nữa nên chú vào đây sống tạm."
Chú Ân dẫn chúng tôi đến một căn phòng có đánh số 27, tôi nhận ra phòng này có vẻ lớn hơn những chiếc còn lại trong dãy.
Cánh cửa lập tức mở ra dưới thẻ kiểm soát của chú Ân, tôi liếc Thảo Nguyên một cái rồi bước vào.
Trong này thật sự rộng lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài, hầu hết những chỗ trống ở đây dùng để đựng các mẫu vật và công cụ nghiên cứu của chủ nhà.
Nhìn những tiêu bản đựng trong các lọ dung dịch màu xanh khiến tôi hơi ớn lạnh, ống nghiệm có ở khắp mọi nơi trong phòng, tuy nhiên nó được sắp xếp rất cẩn thận, chú Ân còn tỉ mỉ ghi và dán nhãn phân biệt lên từng khay đựng một.
Đang mải quan sát các mẫu vật kỳ lạ được dán mã vạch như những sản phẩm, tôi để ý thấy chú Ân đang nhìn Thảo Nguyên chằm chằm, rồi bỗng như nhớ ra điều gì đó, chú ấy đột nhiên tăng tốc đi đến bàn làm việc nhặt một cuốn sổ da lên rồi cất tận tầng cao nhất của kệ tủ.
Thảo Nguyên không nhận ra điều đó, cô ta vẫn đang quan sát các mẫu vật.
Tôi nhìn cuốn sổ trên kệ cho thật kỹ để hình ảnh của nó lưu vào trong não bộ, tôi nghĩ mình sẽ quay lại nơi đây trong tương lai gần.
Chú Ân bắt đầu lục tìm trong đống hồ sơ ngổn ngang trên bàn, mất đến vài phút sau mới lấy ra được một cuốn sổ giống y đúc cái vừa cất.
"Đây rồi, chú nhớ mình từng ghi chép thông tin về loài sinh vật ấy trong cuốn sổ này."
Tôi nhận lấy cuốn sổ từ tay chú Ân, lật giở mất vài phút mới có thể tìm thấy, trong này ghi chép rất chi tiết về loài sinh vật được gọi là Mạo Quỷ.
Tóm tắt sơ qua, nó là một thứ sinh vật không có hình dạng cố định, có khả năng tách rời lớp da của các sinh vật khác.
Sau khi đã hoàn tất công việc đó, chúng sẽ khoác lên mình "chiến lợi phẩm" vừa thu được như một tấm lá chắn bảo vệ cơ thể khỏi ánh nắng mặt trời.
Ngoài ra, chúng còn có thể kế thừa những thói quen sinh hoạt và ký ức của chủ thể.
Tuy nhiên, loài sinh vật này không thể giữ lớp da được lâu, nó sẽ nhanh chóng bị héo quắt và chúng buộc phải thay một tấm da mới.
Còn có một dòng lưu ý được viết bằng chữ đỏ ở dòng cuối cùng: "Mạo Quỷ là một Người Canh Gác."
Tôi đang định hỏi chú Ân về vấn đề này, Thảo Nguyên đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: "Bây giờ làm sao để bắt nó ạ?"
"Câu hỏi khó đấy." Chú Ân đưa tay bóp trán.
"Chỉ có duy nhất một thứ mới có thể khiến Mạo Quỷ hứng thú, đó là những nhân dạng có vẻ ngoài đẹp đẽ để chúng có thể dễ dàng sử dụng nó đi dụ dỗ những con mồi khác."
Tôi bất giác nhìn sang Thảo Nguyên, thấy được ánh mắt của tôi chú Ân liền nói: "Cả hai đứa đều là miếng mồi ngon ngọt trong ánh nhìn của Mạo Quỷ, rất có thể trong tương lai nó sẽ quay trở lại để tìm hai đứa."
"Khỏi cần vẻ bề ngoài thì nó cũng sẽ tìm đến chúng cháu sớm thôi." Thảo Nguyên sa sầm khuôn mặt.
Tôi không nói gì nhưng cũng ngầm đồng tình với Thảo Nguyên, cô ta nói không hề sai.
Kể từ khi sự kiện kinh hoàng một năm trước xảy ra, những hiện tượng kỳ bí đáng sợ cứ liên tục xuất hiện hủy hoại cuộc sống của hai chúng tôi.
Sau khi đã có được những thông tin cần thiết, tôi và Thảo Nguyên ở lại ăn một bữa cơm với chú Ân rồi bắt xe trở về thành phố.
Chúng tôi ngồi cách nhau một chiếc ghế, Thảo Nguyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, còn tôi tự giam mình lại trong dòng chảy suy nghĩ đang không ngừng luân chuyển.
Hoàng hôn dần buông xuống bao phủ lấy con đường phía trước trong sắc cam ấm áp, con đường càng lúc càng vắng bóng, mà trên xe lúc này chỉ có mình tôi, Thảo Nguyên và gã tài xế.
Một cảm giác lạ lùng chợt nổi lên trong tôi, giống như cảm biến báo hiệu trước nguy hiểm.
Chính lúc này, gã tài xế đột nhiên từ từ quay đầu lại nhìn thẳng vào tôi và Thảo Nguyên, đôi mắt của gã trống rỗng như một con rối vô tri vô giác.
"Tận diệt là thứ cứu rỗi loài người."
Gã cất tiếng, trước khi bị một bóng đen đột ngột lao qua cửa sổ và lôi ra ngoài.
Tôi giật thót mình.
Chiếc xe đã hoàn toàn mất lái, nó nghiêng ngả một hồi rồi nhanh chóng lao xuống một vực đèo bên đường.
Thời gian bỗng nhiên như ngừng trôi, trong giây phút mơ màng tôi thấy cả cơ thể mình và Thảo Nguyên đang lơ lửng giữa không trung, mọi chuyện xảy ra chậm đến nỗi tôi có thể thấy con ngươi của người bên cạnh vừa mới liếc sang tôi.
Một tiếng nổ vang lên, Thảo Nguyên bị hất văng ra ngoài cửa sổ, còn tôi ngã nhào đến hàng ghế trước mặt.
Cơ thể tôi va đập với sàn nhà và thân xe, đau đớn như thể bị đánh bởi một nhóm người đông đảo.
Tôi nằm yên lặng dưới sàn nhà, cơn đau truyền lên khiến tôi không thể nghĩ tới điều gì khác.
"Tận diệt là thứ cứu rỗi loài người."
Tôi siết chặt nắm đấm chống tay bò dậy, dù cơ thể vẫn còn đau như bại liệt toàn thân, tôi vẫn cố lê bước đôi chân tìm đến cửa xe.
Một năm trước, khi mà vụ án kinh hoàng ấy xảy ra, câu nói trên chính là thứ mà tôi và Thảo Nguyên được nghe nhiều nhất.
Chúng tôi thậm chí đã lục tung cả cái thành phố này lên, chỉ để tìm ra ý nghĩa của nó.
Tôi ngã khuỵu ngay khi vừa mới bước xuống khỏi xe, nhìn mặt đất choáng váng trước mắt khiến cổ họng tôi cảm thấy rạo rực, tôi gục đầu nôn ra một ít thức ăn trong dạ dày.
Thảo Nguyên chắc chỉ đâu đó gần đây thôi.
Đôi chân nặng nề của tôi bắt đầu cất bước, tôi tập tễnh đi tìm Thảo Nguyên và gã tài xế với một tâm trí tràn ngập sự hỗn loạn.
Hy vọng là gã còn sống, vì có thể gã biết về thảm kịch của một năm trước.
Thảo Nguyên cũng vậy, cô ta không phải một người đồng hành quá hoàn hảo, nhưng nếu thiếu đi cô ta, tôi sẽ khá chật vật với công cuộc điều tra thông tin.
Vòng ra sau đống đá chất ngổn ngang, rồi xuyên qua bụi cây rậm rạp, tôi cuối cùng đã tìm thấy họ.
Thảo Nguyên đang quỳ một chân dưới nền đất, mặt đối mặt với cái bóng đã tấn công chúng tôi, trên đôi tay kỳ dị của nó là hai mảnh thi thể tách rời của gã tài xế.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ au đang sắp lụi tàn, tôi nhận ra cái thứ sinh vật kinh tởm đó.
Nó có đôi tay và chân kéo dài gấp khúc như loài côn trùng, miệng nó há ra, cằm chạm đến tận chấn thủy.
Mái tóc đen dài xơ xác rủ xuống che kín khuôn mặt, chỉ để lộ ra một con mắt trắng dã.
"Mạo quỷ."
Nghe thấy giọng tôi, Thảo Nguyên liền quay đầu lại, để lộ ra đám máu bê bết che khuất nửa khuôn mặt.
Tôi lục tay vào trong túi, sống lưng chợt lạnh toát, chiếc bật lửa đã không cánh mà bay.
Chúng tôi bây giờ chẳng còn gì để đem ra chống trả, đến cả một phương án giữ mạng cũng không.
Thảo Nguyên cũng hiểu rõ điều đó, tôi có thể thấy sự tuyệt vọng trong đáy mắt cô ta.
Vào khoảnh khắc Mạo Quỷ đột ngột lao đến chỗ Thảo Nguyên, đôi chân tôi cũng ngay lập tức rời khỏi vị trí.
Mặc cho xương cốt trên cơ thể đang kêu gào vì đau đớn, tôi vẫn cố vươn tay, nhanh hơn hẳn Mạo Quỷ một giây để tóm lấy Thảo Nguyên kéo giật lại.
Cánh tay dài ngoẵng của Mạo Quỷ dang rộng, tôi có thể thấy những chiếc gai sắc nhọn đang dần trồi ra dưới lớp vẩy cứng.
Đoàng!
Một tiếng nổ giòn giã vang lên, có thứ gì đó lao vụt đi như tia chớp phóng qua bờ vai tôi, ghim chính giữa khuôn mặt Mạo Quỷ khiến nó ngã bật ngửa về phía sau.
Cả tôi và Thảo Nguyên cùng mất đà ngã xuống, cô ta nhìn ra sau vai tôi, đôi con ngươi giãn nở thể hiện rõ sự ngạc nhiên.
Tôi chống tay xuống đất lật ngửa người lại, liền thấy một bóng người cao lớn đang lững thững bước tới.
Chú Ân xuất hiện khi ánh hoàng hôn đã tắt hẳn, dưới sắc trời đêm tối nhá nhem, chú trông như một con người hoàn toàn khác, bàn tay cầm súng chậm rãi thu về sát bên hông.
Tôi hiểu rằng chú ấy là một nhà nghiên cứu nên việc sử dụng súng để phòng vệ không có gì là lạ, điều mà tôi bận tâm nhất lại là chú ấy đang theo dõi tôi và Thảo Nguyên sao?
Mạo Quỷ loạng choạng bò dậy sau phát đạn đầu tiên, nó dường như đã mất toàn bộ phương hướng, cái đầu đen ngòm ngọ nguậy mãi không thôi.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Chú Ân lạnh lùng nổ liên tiếp ba phát súng ngắn.
Con quái vật bây giờ đã gục hẳn, cẳng chân khẽ co giật.
"Khi cháu theo đuổi một thứ gì đó nguy hiểm, hãy luôn nhớ kỹ..." Tôi lặng người nhìn chú lấy ra một chai bom xăng từ trong áo, sau đó thẳng tay ném vào Mạo Quỷ.
"Chúng luôn có thể tìm đến cháu."
Dưới ánh lửa bập bùng vàng tươi, khuôn mặt chú Ân hiện lên trông vô cùng quỷ dị, ánh mắt chú sắc nhọn, đồng tử dường như càng lúc càng thu hẹp lại.
Thảo Nguyên bấy giờ mới loạng quạng đứng dậy khỏi mặt đất, cô ta định nói gì đó nhưng liền bị tôi ngăn lại.
"Chú Ân này." Giọng tôi rất bình tĩnh khi nói câu này.
"Chú có phải một Mystic không?"
Đúng như tôi dự đoán, đôi mắt chú Ân chợt mở to, ánh nhìn vô cùng ngạc nhiên nhìn tôi.
"Tại sao cháu lại hỏi thế?"
Tôi mỉm cười.
"Mà thôi.
Cháu đã có câu trả lời rồi.
Cảm ơn chú đã đến kịp lúc, chú Ân."
Chú Ân cũng mỉm cười lại với tôi.
Tôi liếc sang nhìn Thảo Nguyên, toàn bộ sự chú ý của cô ta đổ dồn lên cỗ thi thể đang bốc cháy ngùn ngụt, sự trống rỗng trong đáy mắt cô ta kỳ lạ đến nỗi chẳng một câu từ nào có thể diễn tả.