Cho dù có người quen ở trong Bộ Công an, thì một tội nghiêm trọng như sử dụng vũ khí trái phép cũng không thể trở ra ngang nhiên mà không phải chịu bất cứ hình phạt nào.
Tuy nhiên, chuyện đó vẫn xảy ra vào lúc vụ án ở bệnh viện kết thúc.
Chú Ân đã được thả ra ngay khi được các điều tra viên đưa đi.
Điều này dấy lên cho tôi một mối nghi hoặc, liệu có phải chú Ân là người của cảnh sát không?
Như thế thì chuyện bên phía họ đột ngột dừng mọi công tác điều tra về thảm kịch một năm trước cũng dần trở nên dễ hiểu, rất có thể họ chỉ giả vờ đóng lại hồ sơ và cử chú Ân đi để giám sát tôi và Thảo Nguyên.
Họ vẫn nghĩ tôi và cô ấy là hung thủ sao?
Chuyện này khó xảy ra, nhưng cũng không phải là không có.
Hoặc là người quen mà chú Ân nói đến kia, nắm giữ một chức vụ vô cùng quan trọng.
Tạm thời bỏ qua chuyện này, quay trở lại với sự xuất hiện của Thủy Bích.
Đây là cách thầy Mạnh gọi con quái vật kỳ dị bên dưới đáy hồ.
Cô nữ sinh bị ông ta đem đi hiến tế đã được xác nhận là Vương Thị Thùy, chính là cô bạn mới hôm nọ còn kể tôi nghe chuyện từng xảy ra tại hồ bơi.
Trên bảng tin nhà trường đăng đầy bản thông báo về vụ mất tích của Thùy và thầy Mạnh, mọi người đều đang ráo riết đi tìm bọn họ.
Chỉ có mình tôi biết họ thật ra đã biến đi đâu.
Cùng lúc này, một sự kiện kỳ lạ khác đã xảy ra tại bệnh viện Thiên An.
Có một bệnh nhân ung thư não giai đoạn cuối đột ngột khỏi bệnh trong đêm, sau đó xuất viện như chưa từng bị mắc bệnh.
Sau khi điều tra một chút, tôi mới biết được bệnh nhân đó chính là vợ của thầy Mạnh.
Vài năm trước, con gái ông ta cũng thoát chết thần kỳ sau khi trải qua một vụ tai nạn thảm khốc.
Điều đó có nghĩa là ông ta đã xin hai điều ước, vậy điều ước thứ ba ông ta đã dành cho việc gì?
Chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tôi không nhận ra mình đã đi tới cổng bệnh viện Thiên An.
Bước vào trong khuôn viên, tôi cảnh giác quan sát xung quanh xem có cảnh sát đến để điều tra hay không, sau đó mới yên tâm leo lên tầng bốn.
Khi đã chắc chắn ngoài chú Ân ra trong phòng không còn ai khác, tôi mới mở cửa bước vào.
"Minh Vũ đấy à, sao cháu lại đến một mình? Thảo Nguyên đâu rồi?"
Tôi bỏ qua lời chào hỏi của chú Ân và vào thẳng vấn đề.
"Khi chú nhờ Thảo Nguyên đem cuốn sổ đến cho chú, cháu đã mở nó ra xem.
Tại sao chú lại lừa cô ta?"
Đúng vậy, khoảnh khắc mà tôi lật giở trang đầu tiên của cuốn sổ, tôi đã vô cùng căng thẳng như bản thân sắp sửa đối diện với một bí mật cực kỳ kinh khủng.
Nhưng khi nó được mở ra hoàn toàn, tôi đã đứng hình giây lát.
Bởi vì bên trong trống không, đến một dòng chữ nhỏ cũng chẳng có lấy nổi một nét.
Chú Ân dường như cũng đã lường trước được điều này, ung dung bày ra vẻ mặt bình thản.
"Chú chưa từng có ý định lừa Thảo Nguyên.
Những lời chú nói hoàn toàn là sự thật, chỉ là trong giây phút cuối cùng, chú đã quyết định nói ra nơi cất giấu cuốn sổ giả thay vì mạo hiểm tính mạng của hai chúng ta."
"Tính mạng của hai chúng ta? Chú đang nói gì thế?"
Chú Ân lúc này đã ngồi thẳng dậy, gương mặt nghiêm túc nhìn tôi chăm chú.
"Chú biết nếu khi ấy cháu không ngăn Thảo Nguyên lại, con bé sẽ không thắng nổi sự tò mò và mở cuốn sổ ra xem.
Vậy thì toàn bộ công sức chú bỏ ra mười mấy năm qua sẽ bị ném thẳng vào sọt rác."
"Chuyện này..." Chú Ân càng nói tôi càng không hiểu, đầu tôi lúc này như bị phủ một lớp mạng nhện dày đặc, khó có thể thoát ra.
"Minh Vũ, nghe này..." Chú Ân thở dài nói.
"Dù không muốn, nhưng cháu cần phải biết có những chuyện dị thường có mối liên kết đặc biệt với cả hai đứa.
Nếu không cẩn trọng, các cháu có thể vô tình khởi động nên một hiểm họa vô cùng khôn lường.
Giống như thảm kịch một năm trước."
Ngay lúc này, tôi chỉ muốn lao tới trước mặt chú Ân và bắt chú ấy giải đáp hàng ngàn hàng vạn những câu hỏi đang lởn vởn trong đầu.
Thế nhưng, việc tôi làm lại là cố gắng không gây ra phản ứng nào, chậm rãi kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống.
"Chú nói cho cháu biết những thứ này là vì "đợt 2" sắp đến có phải không?"
"Tại sao cháu lại hỏi vậy?"
Tôi chầm chậm thở dài.
"Bình thường chú sẽ không tiết lộ những manh mối quan trọng như vậy, chú liên miệng nói chưa đến thời điểm thích hợp cho chúng cháu biết để trì hoãn mọi việc.
Nên cháu đã nghĩ nguyên nhân mà bỗng dưng chú nói nhiều đến thế là do cái "đợt 2" quái quỷ nào đấy, mà chú nói trước đó.
Đấy cũng là lý do chú không còn căng thẳng khi nghe cháu hỏi đến những chuyện, mà chú cho là bí mật nữa."
Chú Ân khẽ nở một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt, chỉ tiếc nụ cười đó quá lạnh lẽo.
"Chú đã luôn biết là cháu sắc sảo giống bố."
"Thôi, không nói về chuyện này nữa.
Hôm nay cháu đến tìm chú là để hỏi về chuyện khác." Tôi ngồi dậy, đưa tận tay chú Ân hồ sơ PV.
Sau một hồi xem xét, chú Ân quay sang nhìn tôi, hỏi: "Cháu muốn hỏi cái gì?"
"Toàn bộ những thứ liên quan đến Thủy Bích, cháu biết trong cuốn sổ tay của chú có ghi chép về ả."
Chú Ân đưa lại tôi cuốn sổ tay, im lặng trong hồi lâu, sau đó chú mới chậm rãi kể cho tôi nghe những gì chú biết về giống loài này.
Thủy Bích vốn là một sinh vật cổ xưa, trú ngụ tận sâu dưới đáy hồ Lục Bích.
Tương truyền ả sở hữu một quyền năng lớn đến nỗi, có thể thừa sức ban cho con người bất cứ thứ gì mà họ muốn.
Thủy Bích còn có khả năng di chuyển đến bất kỳ vùng nước nào ả muốn, dù chỉ là một ngụm nước nhỏ trong vốc tay.
Dấu hiệu nhận biết khi Thủy Bích đến, giống như tôi đã kể từ trước, ả sẽ biến nơi đó thành một vùng nước xanh đục như đầm lầy.
"Mỗi lần gọi Thủy Bích lên chỉ có thể xin một điều ước.
Sau lần thứ ba cũng là lần cuối cùng, dù muốn hay không, cái giá phải trả chắc chắn sẽ là cả mạng sống." Chú Ân nói bằng một giọng trầm thấp.
"Nghi thức triệu hồi Thủy Bích cũng không phải điều dễ dàng gì.
Đầu tiên, cháu phải lấy được một ít vảy bạc từ đuôi của ả, sau đó kiếm một vùng nước đủ rộng để thả vật tế.
Khi đã chuẩn bị xong hai bước này, thứ tiếp theo mà cháu cần là một vật tế, vật tế này phải là một con người đang còn sống, hoặc là thứ có giá trị tương đương."
"Thứ có giá trị tương đương..." Tôi ngẫm nghĩ một lát.
"Có nghĩa là không thể thay thế bằng động vật?"
"Đúng là như vậy." Chú Ân khẽ gật đầu.
"Vậy thứ có giá trị tương đương đó còn có thể là thứ gì?"
"Những thứ tồn tại trong thần thoại, như là vật chất cuối chẳng hạn?" Chú Ân nói.
"Con người trước giờ vẫn luôn tưởng rằng những câu chuyện cổ tích hay thần thoại, chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng do người xưa thêu dệt nên, hoặc trên đời này sự tồn tại của các vị thần đều có thật.
Nhưng cháu biết sự thật là gì không?"
Tôi im lặng không biết phải trả lời ra sao.
"Chẳng có vị thần nào hết, đó chỉ là sự lầm tưởng của con người đối với những loài sinh vật sở hữu quyền năng vượt quá khả năng nghiên cứu của họ.
Bên cạnh còn có một thứ được gọi là vật chất cuối, thứ quyết định tất cả những chuyện tưởng như không thể trong phim viễn tưởng trở thành có thể."
Tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu khi nghe những lời chú Ân nói, bất giác đưa một tay lên xoa thái dương: "Vậy, rốt cuộc vật chất cuối đó là thứ gì?"
"Chú cũng không biết rõ nó được vận hành ra sao, chỉ biết rằng các vật chất khác tồn tại dưới dạng trường và dạng chất, nhưng vật chất cuối lại ở dạng lỏng.
Nó cũng là thứ đã phá vỡ đi tất thảy những định luật vật lý, hóa học hay bất cứ quy tắc nào ở trái đất này mà cháu có thể tưởng tượng ra.
Chẳng phải tự nhiên mà đến giờ nó vẫn chưa được công bố và còn bị đưa vào bí mật quốc gia của một số nước."
Rời khỏi phòng chú Ân, tôi ra về với một cái đầu vô cùng hỗn loạn.
Nếu những thứ từ trước đến giờ đều không giống như tôi nghĩ, vậy rốt cuộc thế giới mà tôi đang sống còn thứ gì mà tôi chưa biết đến?
Tôi chợt nhớ lại hồi đầu năm nhất, khi đang chạy trốn khỏi thảm kịch kinh hoàng, một người đàn ông trẻ đã gọi cho tôi.
Chú ấy nói tên mình là Ân, bạn thân và từng mang ơn bố tôi ngày trước.
Lúc đó, tôi hơi cảnh giác, do trước giờ tôi chưa từng nghe bố nhắc đến chú ấy bao giờ.
Tuy nhiên, càng về sau này tôi càng tin tưởng chú hơn, vì tính cách nghiêm túc, làm việc đến nơi đến chốn và kho tàng kiến thức khổng lồ mà chú có.
Chỉ là bây giờ, sự tin tưởng đó đã giảm đi quá nửa.
Liên kết thời điểm mà chú Ân tìm tôi với mục đích khi ấy của chú lại, tôi càng tin vào giả thiết chú Ân là một điều tra viên hơn.
Như thế sẽ dễ lý giải hơn vì sao chú ấy lại biết nhiều về hội Dominantur và vật chất cuối đến vậy.
Suy nghĩ thêm giây lát, tôi quyết định rút điện thoại gọi cho bố.
Sau khi đổ chuông ba lần, đầu dây bên kia mới có một giọng cất lên: "Vũ đấy à?"
"Con đây, dạo này bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ?"
"Đương nhiên rồi, sao? Hết tiền ăn rồi à?"
"Không phải.
Con gọi là vì muốn hỏi bố một chuyện."
"Là chuyện gì?"
Tôi do dự vài giây trước khi cất lời: "Trước đây bố quen chú Ân như thế nào ạ?"
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, không những vậy còn ngâm rất lâu.
Không biết do bố tôi đang cố lục lại trí nhớ của mình, hay là trong chuyện này thực sự có uẩn khúc?
Đúng như tôi nghĩ, câu trả lời của bố tôi là: "Con hỏi cái này để làm gì? Đã có chuyện gì xảy ra rồi à?"
"Tại sao bố lại hỏi vậy?" Vậy là đã rõ, mọi nghi ngờ của tôi từ đầu đến giờ đều không phải vô cớ.
"À, không có gì...!bố tiện miệng thôi mà.
Ừm, để xem nào...!trước đây bố với chú ấy từng học chung lớp đại học cùng nhau."
"Là lớp nào thế ạ?"
"À...!bố cũng chẳng nhớ nữa, cũng lâu quá rồi còn gì."
"Dạ vâng, con chỉ hỏi vậy thôi, con cúp máy đây." Tôi lặng lẽ cúp máy, trong đầu mọi thứ như bị đảo lộn kể từ giây phút ấy.
Ở thời điểm hiện tại, ngoài Thảo Nguyên ra, tôi không nghĩ mình có thể tin tưởng bất kỳ người nào khác.
Không.
Tôi cũng không chắc mình có thể tin tưởng cô ta tuyệt đối hay không.
Trầm lặng trong giây lát, tôi lại rút điện thoại gọi đi cuộc thứ hai.
Nhưng lần này, người mà tôi gọi đến là một người khác.
Người mà nếu không lâm vào tình cảnh này, tôi sẽ không bao giờ muốn gọi cho cô ta.
Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức khi điện thoại đổ hồi chuông đầu tiên, như mọi lần, chất giọng dễ thương nhưng vô cùng đáng ghét cất lên lanh lảnh: "Hi Vũ, đây là lần đầu tiên cậu gọi cho tớ.
Bên đó đang có khủng bố hay tận thế vậy?"
"Ngọc Minh, làm phiền cậu rồi.
Tớ gọi vì muốn nhờ cậu giúp một việc."
"Vũ chủ động nhờ vả tớ? Vậy thì vụ này mà làm không xong, tớ nhất định sẽ bay thẳng về nước để tạ tội với cậu!" Trong loa điện thoại truyền đến một tiếng cười khó chịu.
"Bớt đùa đi, tớ đang nghiêm túc nhờ cậu đấy."
"Được rồi.
Cậu vẫn nhớ điều kiện đấy chứ?"
Tôi khẽ thở dài, im lặng trong giây lát.
"Ừ.
Nếu cậu giúp tớ, tớ sẽ tham gia vào nhóm chat Điều Tra Bí Ẩn của cậu."
"Done! Giờ nói xem, tớ giúp được gì nào?" Giọng Ngọc Minh lúc này đã trở nên nghiêm túc hơn trước rất nhiều, tôi biết đây mới là con người thật của cô ta.
"Giúp tớ vẽ một bức tranh.
Nội dung và thời gian gửi, tớ sẽ nhắn lại bên phía email." Tôi đã định tắt máy, nhưng sau đó lại nói thêm: "Còn một việc nữa.
Sau khi tắt máy, hãy xóa cuộc gọi này đi.
Lần giúp đỡ này của cậu, sẽ là tất cả những gì mà tớ có."
Không để cho Ngọc Minh trả lời lại, tôi ấn nút tắt máy.
Hướng ánh mắt lên phía bầu trời xanh thẳm, trong lòng tôi bỗng chốc cảm thấy thanh thản hơn chút, thậm chí còn bất giác nở một nụ cười.
Bây giờ, tôi đã sở hữu con bài tẩy của riêng mình rồi.