"Anh là ai?"
Người đứng trước cửa liếc nhìn tôi một cái, cười lạnh.
Hắn lập tức bỏ qua tôi để tập trung vào mục tiêu thật sự trước mặt.
"Triệu Đức Ân, những gì tôi cảnh báo anh thực sự không hiểu sao? Là do tôi nói quá khó hiểu, hay là anh cố tình không muốn hiểu?"
"Tôi đã nói rồi." Đứng trước một kẻ khắp người đều bốc mùi nguy hiểm, chú Ân chỉ điềm tĩnh trả lời.
"Tôi chưa bao giờ phạm phải sai lầm, với lại cũng sắp sửa tới đợt hai rồi.
Có tiết lộ những chuyện thế này cũng chẳng có tác động nào quá lớn."
Người mặc đồ đen một lần nữa liếc nhìn sang tôi, lần này hắn nheo mắt lại như đang suy xét.
Sau đó, khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Cô là Thảo Nguyên nhỉ?"
"Còn anh là ai?"
"Đừng tỏ ra căng thẳng thế, chúng ta đều ở cùng một phe đấy.
Tôi là Lê Duy Hải, người săn tin số một, đồng sự của Đức Ân đằng kia."
Tôi nhíu mày quan sát thật kỹ khuôn mặt của người vừa tự xưng là Lê Duy Hải, không có điểm nào cho thấy anh ta đang nói dối.
Mặc dù tôi cũng không chắc con mắt của mình có nhìn ra được những thứ kiểu như vậy không.
Dường như chú Ân cũng đã đoán ra được tình huống này nên vẫn không tỏ ra ngạc nhiên.
"Vụ Quỷ Thai lần trước là do anh giải quyết phải không? Tại sao lại không nói cho tôi biết."
Lê Duy Hải cười nhếch mép.
"Đừng quên tôi là người săn tin.
Tin nào tôi cảm thấy không cần thiết, tôi sẽ bán lại cho anh.
Còn nếu có hứng thú, tôi hoàn toàn có thể giữ nó làm của riêng mình."
Sau câu nói này, căn phòng trở nên im lặng khác thường, tôi có cảm giác mối quan hệ giữa hai người này dường như không được tốt cho lắm.
Còn một điều nữa, gió bão ngoài cửa sổ cũng đã ngừng rít, hành lang lúc này vang lên tiếng bước chân của rất nhiều người.
Rầm!
Cánh cửa phòng bệnh của chú Ân một lần nữa được mở ra, nhưng bước vào lần này là bảo vệ và vài y bác sĩ khác.
Họ vội vã chạy đến đây chắc hẳn là do nghe thấy tiếng cửa sổ vỡ, có điều tại sao bây giờ họ mới tới?
Lê Duy Hải ngoác miệng đến tận mang tai để lộ ra toàn bộ hai hàm răng, anh ta không làm thế để cười, tôi có thể thấy sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
"Phiền phức thật!" Lê Duy Hải buông ra một câu qua kẽ răng, sau đó lẳng lặng rời đi trước những ánh nhìn sợ hãi của các y bác sĩ.
Gần năm phút sau khi Lê Duy Hải rời đi, một trong số đó mới lên tiếng hỏi: "Xin hỏi đã có chuyện gì xảy ra ở đây thế?"
Chú Ân mỉm cười chỉ tay về phía khung cửa sổ.
"Không hiểu vì sao tự dưng có một cành cây từ ngoài kia bắn vào tận trong này."
Sáng hôm sau, tôi lại lên ghế đá trên hồ ngồi.
Tôi cần một nơi yên tĩnh để có thể thư giãn đầu óc, dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi không tài nào tiếp thu được cả ngần ấy lượng thông tin.
Đang mải suy nghĩ về nhân vật mới xuất hiện gần đây, tôi chợt nhớ ra chú Ân vẫn chưa cung cấp thông tin về Người Rỗng cho tôi.
Rốt cuộc nó đóng vai trò gì đối với những chuyện kỳ quái đang diễn ra trong bệnh viện?
Ngày hôm nay, tôi lại không thấy Minh Vũ đâu.
Tối đến, tôi cầm theo hồ sơ PV lên bệnh viện để tiện cho việc ghi chép, nếu như chú Ân có nói gì đó.
"Kể cho cháu nghe về Người Rỗng đi." Bỏ qua lời chào hỏi thường ngày, tôi vào thẳng vấn đề ngay khi nhìn thấy chú Ân.
"Trông cháu kìa, sắp tò mò đến phát điên rồi à?"
Chắc chú Ân đã chú ý đến những quầng thâm trên mắt tôi nên mới hỏi vậy, sáng nay tôi cũng giật mình khi thấy gương mặt mình đã quá tả tơi trong gương.
"Sau ngần ấy chuyện, cháu không nghĩ là mình có thể giữ được bình tĩnh thêm nữa."
"Được rồi." Chú Ân chép miệng.
"Lại đây ngồi xuống nào."
Tôi bèn làm theo lời chú Ân, kéo một chiếc ghế kê sát thành giường.
Khi tôi vừa đặt mình xuống, chú Ân đã cất tiếng hỏi: "Khi nhắc đến hạt lạc rỗng, cháu nghĩ đến điều gì đầu tiên?"
"Một cái vỏ ạ? Ý chú muốn nói là..."
"Đúng vậy, nói theo một cách đơn giản thì Người Rỗng này tựa như một cái vỏ, dù trông bề ngoài có giống chúng ta đến đâu, bên trong cũng chỉ có một cái lõi trống không."
"Giống như Người Chết Trở Về."
Chú Ân nhìn tôi gật đầu.
"Không sai.
Tuy nhiên Người Rỗng bất ổn hơn rất nhiều.
Chúng chỉ là một cái vỏ, mọi kiến thức, xúc cảm và suy nghĩ đều là sao chép của người khác.
Bởi vì, ngoài cái vỏ trông giống con người này ra, chúng chẳng còn gì nữa."
"Vậy Người Rỗng không mang lại nguy hiểm?"
"Không." Chú Ân quả quyết lắc mạnh đầu.
"Chắc cháu đã từng xem những bộ phim về người máy nổi điên và giết hại con người rồi? Bản chất của Người Rỗng cũng như vậy, chúng không có xúc cảm, cũng không có suy nghĩ riêng.
Chúng ta không thể biết khi nào thì chúng bộc phát bản tính của mình.
Chỉ cần có một lỗ hổng trong cảm xúc của bọn chúng, cháu sẽ được chứng kiến giống loài này tàn bạo đến mức nào."
"Đã từng có trường hợp nào Người Rỗng giết người chưa ạ?"
"Cháu có biết vụ án David Jupe giết vợ và hai con gái rồi quăng xác xuống hồ ở Anh không?" Chú Ân không trả lời tôi mà hỏi ngược lại.
"Cháu có biết, cháu đã từng đọc vụ án rợn người đó vào năm ngoái."
"Đó chính là câu trả lời của cháu.
David là một Người Rỗng."
Dù đã đoán trước được những gì chú Ân định nói, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi chấn động.
Năm ngoái, khi tôi đang ăn cơm trong một quán ăn ven đường, tivi đã phát vụ án của David Jupe ngay trước mắt tôi.
Tôi đã rất sốc vì chuyện đó trong một khoảng thời gian.
Trước đó, David Jupe là một ca sĩ nổi tiếng, được rất nhiều người mến mộ.
Hai năm trước, anh ta và vợ mới sinh con thứ, được các cư dân trên mạng xã hội chia sẻ những bài viết rất nhiều vào thời điểm đó.
Chẳng ai ngờ một người như thế lại có ngày lên bản tin thời sự, vì bị khởi tố sát hại vợ và hai đứa con.
Tôi cũng không nhớ rõ chi tiết vụ án đó ra sao, chỉ biết rằng David đã dùng một cây xà beng đánh đập vợ con mình đến chết.
Sau đó, anh ta chặt nhỏ họ ra, bỏ vào trong hai cái va li to rồi ném xuống một cái hồ gần nhà.
Anh ta bị bắt ngay sau đó, vì quá trình phi tang xác chết đã vô tình lọt vào ống kính camera nhà hàng xóm.
Vụ án này đã từng gây chấn động cả trên Arcane lẫn Anh Quốc, cho đến tận bây giờ vẫn còn có rất nhiều người bàn tán về nó.
"Cháu hiểu rồi.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến tiếng giày cao gót?"
Chú Ân im lặng nhìn tôi một lúc như đang cân nhắc điều gì, sau đó chú nói: "Cháu còn nhớ chú từng nói trông cách đi đứng và nói chuyện của Viện trưởng Hùng nhìn có vẻ giả tạo không?"
"Không thể nào..." Tôi giật mình, sống lưng lạnh toát.
"Lúc này chú chưa thể nói điều gì, nhưng cháu nên điều tra từ Viện trưởng Hùng."
Lại vậy.
Sao lần nào những chuyện quan trọng cũng bị úp úp mở mở? Ai cũng như ai, hình như đều không muốn cho tôi biết chuyện gì đó.
Rời khỏi bệnh viện, tôi tìm một quán ăn đêm gần trường.
Lúc này đã gần 22 giờ tối, nhưng ở ngoài đường vẫn còn tấp nập xe cộ, người đi bộ ra vào các quán ăn ven đường còn đông đúc hơn buổi sáng.
Tôi ngồi xuống bàn ăn và gọi một bát bún bò.
Trong lúc chờ đợi, tôi lên mạng tìm lại bài báo viết về vụ tự sát trong thang máy bệnh viện Thiên An.
Lúc xảy ra vụ việc là khoảng 23 giờ, hai y tá trực đêm bước vào thang máy và vô tình phát hiện thi thể của một người y tá khác, lưng nạn nhân dựa vào tường, đầu nghẹo sang một bên.
Theo báo cáo của bác sĩ pháp y, nạn nhân đã chết được ba tiếng đồng hồ, nguyên nhân chết là đứt lìa động mạch cảnh nằm ở cổ họng.
"Sự thật là cái đầu của nữ y tá đó đã gần như đứt lìa khỏi cơ thể, các điều tra viên vẫn còn đang nghi ngờ đây là một vụ án mạng.
Vì nó vượt ngưỡng sức chịu đựng của một con người, với lại nạn nhân cũng chẳng có mục đích gì để làm tới vậy."
"Ông ở đây từ lúc nào thế?" Tôi ngạc nhiên mở to mắt nhìn Minh Vũ vừa mới xuất hiện ngay trước mặt.
Minh Vũ bình thản cầm menu lên xem.
"Cũng vừa mới đây thôi, tôi ở bên kia đường thấy bà bước vào đây nên đi theo."
"Ông là biến thái à? Đi theo tôi làm cái gì?"
"Muốn thảo luận với bà về vụ án thôi, hôm nọ thấy chú Ân kể bà bị tiếng giày cao gót dọa ở bệnh viện."
Tôi nghĩ mình nên nhờ Minh Vũ cùng điều tra về vụ này, vì có vẻ cậu ta có khả năng trinh sát hơn tôi.
Trong các tình huống nguy hiểm, cũng đều là cậu ta nghĩ ra phương án giải quyết.
Thế nên tôi ngồi kể cho Minh Vũ toàn bộ câu chuyện tỉ mỉ đến từng chi tiết, đương nhiên những gì tôi không muốn cậu ta biết tôi đã giấu nhẹm đi.
"Bà có nghĩ Viện trưởng Hùng đã giết cô y tá đó không?" Sau một hồi lâu im lặng, Minh Vũ thốt ra một câu khiến tôi suýt sặc cả nước canh.
"Sao thế, sao ông lại nghĩ như vậy?"
"Khá đơn giản mà." Minh Vũ nói với một khuôn mặt bình thản.
"Theo như những lời chú Ân nói qua miệng bà, chẳng phải là các manh mối đều nhắm vào cái ông Viện trưởng Hùng đó à?"
Tôi im lặng không lên tiếng.
"Không phải là bà không nghĩ ra, mà là đã nghĩ ra rồi nhưng lại bác bỏ đúng không?" Minh Vũ tựa lưng vào ghế, nhìn tôi chằm chằm.
Lời cậu ta nói không hề sai, đúng là tôi đã sớm nghĩ ra giả thiết này.
Chỉ là tôi không thể chấp nhận nổi một người như ông ấy lại có thể làm chuyện đó.
Tôi nợ ông ấy một mạng sống, mà đến bây giờ vẫn chưa thể trả nổi.
"Tôi hiểu cảm giác của bà lúc này, nhưng bà cần phải chấp nhận sự thật rằng những người chúng ta tin tưởng, đôi khi lại là những con quái vật tồi tệ nhất.
Giống như..." Minh Vũ đột nhiên ngưng lại vài giây, sau đó dùng tay bóp trán một cách khó hiểu.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng ra hay không, nhưng tôi đã thoáng nhìn thấy một tia kinh hoàng trong mắt Minh Vũ khi cậu ta ngắt lời.
"Thôi, tôi về trước đây.
Nếu có gì không ổn hãy gọi tôi." Minh Vũ nói rồi đứng dậy bước thẳng ra cửa.
Tôi ở lại suy nghĩ thêm một lát, sau đó cũng đứng dậy ra về.
Rảo bước đến cửa, tôi mới phát hiện bát bún của mình đã được trả rồi.
Trên miệng tôi bất giác nở một nụ cười.
Dõi theo bóng lưng Minh Vũ đang ở tít đằng xa, trong lòng tôi đột nhiên lại có cảm giác lo lắng.
Nhìn lên bầu trời đen kịt không trăng không sao, tôi cảm thấy hình như đã trông thấy cảnh tượng này ở đâu đó rồi.
Ngay chính lúc này, tôi lại biết rất rõ.
Ngày mai nhất định sẽ xảy ra chuyện.