Người Cận Ninh muốn cưới?
Nhạc Cận Ninh ư? Chẳng lẽ người muốn cưới cô không phải ông Nhạc sao? Từ lúc nào lại biến thành Nhạc Cận Ninh? Là ông Nhạc nói sai ư?
Trong phút chốc, Niệm Ninh khiếp sợ không biết nên phản ứng thế nào.
Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, nhìn ông Nhạc một cách khó hiểu.

Ông Nhạc thấy dáng vẻ ngu ngơ của cô, vẫn còn mấy phần tính nết trẻ con.

Thái độ của ông càng ngày càng mềm mỏng, ôn †ồn nói: ‘Cận Ninh đã muốn cưới cô thì sau này cô và Cận Ninh hãy sống với nhau thật tốt.

Tốt nhất là có thể nhanh chóng sinh một thằng bé mập mạp, để cho tôi được bế cháu trai.”
Chờ ông có cháu trai, để xem mấy lão già kia còn có thể ôm cháu trai khoe khoang với ông hay không.

Đầu Niệm Ninh bây giờ như bị rỉ sét, đồng thời ngừng hoạt động.

Nếu như vừa rồi mới bắt đầu nói thì là nói sai, nhưng bây giờ nói nhiều như vậy, cũng không thể vẫn nói sai chứ?
Chẳng lẽ…
Đúng lúc này…
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động.

Sau đó, chỉ thấy Nhạc Cận Ninh xuất hiện ngay trong tầm mắt của họ, dáng vẻ hơi vội vàng, mái tóc chỉnh tê có dấu hiệu xốc xếch, giống như là vội vàng chạy về.
Ông Nhạc nhìn thấy anh như vậy, ngay lập tức giận không chỗ trút: ‘Chạy nhanh như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ ba sẽ bắt nạt con dâu của mình hay sao?”
Nhạc Cận Ninh thở hổn hển một lúc, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì: “Ba, con không có ý đó.”
Nói xong, anh rất sáng suốt nói luôn sang chuyện khác: “Sao tự dưng ba lại đến đây?”
Nhớ tới chuyện này, sắc mặt ông Nhạc lại càng xấu, hừ mạnh một tiếng: “Nếu không phải ba chạm mặt ông Lý, ông ta nói con cưới vợ, ba còn không biết từ lúc nào ba đã có thêm một cô con dâu.”

Càng nghĩ ông càng thấy tức giận, chỉ hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn anh một cái: “Nếu như ba không biết tin thì có phải con định không nói cho ba biết đúng không?”
Đối mặt với sự tức giận và tra hỏi của ba mình, biểu cảm của Nhạc Cận Ninh có chút oan uổng, bất đắc dĩ cười cười, giải thích: “Ba, ba hiểu lầm rồi, con chỉ muốn đợi tình cảm của con và Niệm Ninh ổn định một chút rồi mới đưa đến ra mắt ba.”
Sắc mặt ông Nhạc lúc này mới tốt hơn một chút.

Nhưng vân khó mà bình Tĩnh lại, vẻ mặt nghiêm khắc nói: ‘Con đã quyết định rồi thì ba cũng sẽ không phản đối, con phải đối xử với Niệm Ninh tốt một chút.”
Tên nhóc này đã cô đơn nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục cũng chịu kết hôn, đây là chuyện tốt.

Hi vọng con dâu thay ông quản lý đứa con bất hiếu này thật tốt, thường xuyên về nhà cũ và thăm người ba là ông đây.
Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng gật đầu: “Ba, ba yên tâm đi.”
Ông Nhạc vẫn rất yên tâm đối với cách đối nhân xử thế của con trai mình, đã gặp được con dâu.

Ông cũng không có ý định ở lại, quấy rây thế giới hai người của con trai và con dâu, thế nên lập tức nói: ‘Được rồi, ba phải đi về đây.”
Ông đứng dậy chuẩn bị đi, trước khi đi còn cố ý nhìn về phía Niệm Ninh vân đang có phần đờ đẫn, dặn dò: “Niệm Ninh, sau này nếu Cận Ninh dám bắt nạt con thì con cứ tới tìm ba, ba giúp con dạy dỗ nó.”
Niệm Ninh đờ đân đưa mắt nhìn ông Nhạc rời đi, đại não đình công cuối cùng cũng một lần nữa hoạt động lại.
Cô đưa ánh mắt dò xét về phía Nhạc Cận Ninh, chất vấn: “Vừa rồi, ba anh… Ba anh nói những lời kia, là… là có ýgi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play