Niệm Ninh đi đến cửa thư phòng, nhớ tới vừa rồi sắc mặt anh âm trầm, nhưng lại nghĩ anh đã giúp mình không ít, bèn an ủi: “Nhạc Cận Ninh, khi còn bé mẹ tôi nói với tôi, cho dù có khó khăn gì thì cũng phải mỉm cười đối mặt.

Hiện †ại tôi tặng câu nói này cho anh, hi vọng anh có thể mỉm cười đối diện với mọi vấn đề khó khăn.”
Nói xong, đôi mắt cô cong lên, mím môi nở một nụ cười ngọt ngào với anh.
Nụ cười này như một tia nắng, chiếu vào cối lòng âm u của anh.
Ngày hôm sau, Niệm Ninh cầm tờ séc hai trăm bốn mươi tỷ vừa mới có được, quay về nhà họ Niệm một lần nữa.
Ba mẹ Niệm thấy cô về, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong, ba Niệm càng không giữ được bình tĩnh, vội vàng tra hỏi: “Niệm Ninh, cậu Nhạc xem qua bản kế hoạch rồi, vậy lúc nào đưa hai trăm bốn mươi tỷ cho chúng ta?”
Niệm Ninh nhìn sắc mặt kích động của ba mình, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, đi thẳng vào vấn đề: “Tiền thì tôi đã lấy được, mang đồ của bà nội ra đây tôi sẽ đưa tiên cho ông ngay.”
“Thật?” Trong mắt ba Niệm vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.
Ông ta không ngờ chỉ trông Nhạct buổi tối ngắn ngủ mà Niệm Ninh đã lấy được hai trăm bốn mươi tỷ rồi! Xem ra Nhạc Cận Ninh rất quan tâm cô, nếu như cô có thể bắt được trái tim Nhạc Cận Ninh, thì nhà họ Niệm chẳng phải là…
Sự tham lam và tính toán trong mắt ba Niệm không thoát khỏi con mắt của Niệm Ninh, trong lòng cô cảm thấy buồn nôn, nhưng đồ của bà nội vẫn đang ở trong tay họ, cho nên cô không biểu hiện ra ngoài, chỉ hỏi: “Đồ của bà nội đâu?”

Giọng nói của cô kéo ba Niệm đang chìm trong suy nghĩ về, vội vàng đẩy mẹ Niệm đang ở bên cạnh, ra lệnh: “Mẹ kiếp, đi mang đồ xuống đây nhanh lên.”
Mẹ Niệm ngồi trên đầu ba Niệm làm mưa làm gió cả đời, chưa từng bị ông ta ra lệnh như thế này.

Lập tức, trong lòng bà bất mãn một trận, rất muốn bày ra sắc mặt khó chịu với ông ta.
Nhưng mà…
Đồ của bà nội Niệm là bà ta thu dọn, ngoại trừ bà ta ra thì không có người thứ hai biết để ở chỗ nào.

Cố kiềm chế sự phần nộ trong lòng và không cam lòng lại, bà ta giãm mạnh từng bước chân đi lên lâu.

Chỉ mấy phút sau, mẹ Niệm đã mang theo một cái rương nhỏ xuống.

Lúc trước, khi tống khứ bà nội Niệm đi, đồ của bà cụ cái gì có thể vứt thì bà ta đều đã vứt hết, chỉ để lại một rương đồ này.
Lúc ấy bà ta đã nghĩ, nói không chừng sau này có thể lợi dụng những vật này uy hiếp Niệm Ninh, không nghĩ tới thật đúng là có ngày bà ta dùng đến.

Vẻ mặt mẹ Niệm không khỏi có chút đắc ý, ra vẻ ghét bỏ ném cái rương đến trước mặt Niệm Ninh, tức giận nói: “Cô xem một chút đi, đồ của bà cụ đều ở bên trong.”
Niệm Ninh mở cái rương ra nhìn một chút, thấy mấy quyển album ảnh kia đều ở bên trong, lúc này mới yên tâm.
Cô lấy tờ séc ra để trên bàn uống nước: “Hai trăm bốn mươi tỷ đây.”
Ném câu này ra, cô mang theo cái rương rời đi luôn, chẳng muốn nhìn bọn họ thêm một chút nào nữa.

Ba mẹ Niệm cũng không thèm để ý đến oô, trong mắt toàn bộ đều là hai trăm bốn mươi tỷ kia, có số tiền này thì công ty có thể chết đi sống lại.
Sau khi ra khỏi nhà họ Niệm, Niệm Ninh đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm bà nội thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn số điện thoại trên màn hình, trong lòng xẹt qua một tia nghi ngờ, sao có thể là chú Vương?
Chú Vương gọi điện thoại cho cô là có việc gì gấp sao?
Cô chần chừ một lát rồi nhận điện thoại: ‘Chú Vương, có chuyện gì không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play