Chương 519
Mà hôm nay Niệm Ninh thật sự quá mệt mỏi, vì vậy phải dựa vào trong ngực anh và ngủ lúc nào không biết.
Khi Nhạc Cận Ninh cúi đầu lần nữa thì đã thấy Niệm Ninh ngủ rồi.
Anh cẩn thận từng li từng tí lấy cốc nước trên tay Niệm Ninh ra và đặt vào tủ đầu giường ở bên cạnh, rồi ôm cô vào lòng và dần dần tiến vào mộng đẹp.
Cả đêm, Niệm Ninh đều chặt chế cuộn tròn trong ngực Nhạc Cận Ninh.
Ngày hôm sau, khi đang ngủ say, Niệm Ninh bị một tiếng chuông di động đánh thức. Cô sờ mó lung tung mãi cuối cùng cũng chạm vào điện thoại, nhắm mắt cầm điện thoại trong tay và đặt vào bên tai.
Thế nhưng vừa mới ấn nút trả lời, Niệm Ninh đã nghe thấy tiếng khóc sướt mướt truyền từ đầu dây bên kia, vốn còn có chút buồn ngủ, Niệm Ninh lập tức tỉnh táo không ít.
Nghe âm thanh này, hình như là mẹ Niệm?
“Niệm Ninh à, là dì”
Đây thật là âm thanh của mẹ Niệm, Niệm Ninh lạnh nhạt hỏi: “Tôi biết là bà, có chuyện gì không?”
Mẹ Niệm khóc lóc cầu xin: “Niệm Ninh, dì biết rõ hai mẹ con dì có nhiều chỗ thật có lỗi với con. Con xem ngày hôm ; qua con đã dạy dỗ Tâm Như như vậy, con hãy bảo Nhạc Cận Ninh buông tha.
con bé đi. Con bé đã bị gấy xương chân, tổn thương gân cốt một trăm ngày, hiện tại con bé không thể chịu được sự hành hạ như thế”
Mẹ Niệm nói không rõ ràng, tại sao lại có liên quan đến Nhạc Cận Ninh?
Niệm Ninh nghe đến mơ hồ, nhưng hiện tại cô không có tâm trạng quan tâm mẹ con bọn họ như thế nào.
“Tôi không biết bà đang nói gì, tôi cũng nghe không hiểu. Còn về Nhạc Cận Ninh, anh ấy không có ở nhà, bà có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy là được rồi. Tôi có chút mệt mỏi, không tiếp bà nữa.” Dứt lời, cô giả vờ muốn ngắt điện thoại.
“Đợi một chút, trước tiên đừng cúp máy…” Ở bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của mẹ Niệm.
“Niệm Ninh, mạng người là chuyện quan trọng, con, con không biết không sao, dì sẽ kể cho con nghe chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần con chịu cứu Tâm Như…”
Mẹ Niệm nhanh chóng kể chuyện đã xảy ra cho Niệm Ninh. Thì ra sáng hôm nay, có một luật sư mang theo chấp hành viên đến, nói là Nhạc Cận Ninh muốn tố cáo Niệm Tâm Như tội nghi ngờ cố ý gây thương tích, để chấp pháp viên mang Niệm Tâm Như đi.
Suốt đêm qua, Niệm Tâm Như đã vội vã đến bệnh viện để băng bó cố định tổn thương ở chân xong. Thế nhưng rốt cuộc đến một giấc ngủ ngon còn chưa có, ngoài cửa có rất nhiều chấp pháp viên xông đến và cưỡng ép mang Niệm Tâm Như đi.
Cha Niệm đã khai thông với bên chấp pháp viên, nhưng rất rõ ràng bản thân ông đã phải thất vọng.
Sở dĩ Nhạc Cận Ninh làm như vậy nhất định là trút giận thay cho Niệm Ninh, cho nên thật sự không còn cách nào, mẹ Niệm vì Niệm Tâm Như, bà ta chỉ có thể cúi đầu đến cầu xin Niệm Ninh.
Sau khi bà ta nói như vậy, Niệm Ninh đã hiểu rõ.
Tuy nhiên, cô thật không ngờ ngày hôm qua khi cô nói chuyện này với Nhạc Cận Ninh, anh nhìn có vẻ chỉ cảm thấy buồn cười, không hề nói cái gì, kết quả lại âm thầm làm nhiều việc như vậy.
Nghĩ đến đây, Niệm Ninh vui vẻ.
trong lòng, hỏi: “Cho nên bà muốn tôi cầu xin Nhạc Cận Ninh, để cho anh buông tha Niệm Tâm Như sao?”